Câu trả lời của Hạ Kiều Yến chính là một quyền đánh về phía Mạc Mộ Trầm.
Mạc Mộ Trầm không ngờ rằng Hạ Kiều Yến sẽ ở đại trạch Hạ gia đánh anh.
Dưới tình thế cấp bách, chỉ kịp quay đầu đi, nhận lấy quả đấm Hạ Kiều Yến lướt qua gò má của mình, vô cùng rát đau.
Hạ Kiều Yến đánh xong một quyền, nhìn Mạc Mộ Trầm chật vật lui về phía sau.
Hạ Kiều Yến thu tay về, lạnh lùng nhìn Mạc Mộ Trầm."Cậu nghĩ rằng cậu gây sự với tôi thì tôi sẽ để cho cậu với Vân Sách ly hôn sao?"
"Tôi không ngây thơ như vậy." Mạc Mộ Trầm đột nhiên ha ha cười lớn.
Một lát sau, tiếng cười im bặt, chỉ còn lại âm cuối thê lương.
"Hạ Kiều Yến, anh nói cho tôi tại sao đi? Tại sao người lần cuối trước khi Ninh Duy chết thấy được lại là anh?! Cô ấy yêu anh như vậy, tại sao anh lại có thể buông bỏ cô ấy xuống mà đi kết hôn?! Anh rốt cuộc có yêu cô ấy không hả?"
"Cô ấy đã chết. Người chết thì nên biến mất." Hạ Kiều Yến lạnh lùng nói: "Mạc Mộ Trầm, có một chuyện cậu không cảm thấy kỳ quái sao?"
"Cái gì?"
"Tôi cậu đều không phải là kiểu người chung tình, cái gọi là chung tình bất quá cũng chỉ là không gặp được một người phụ nữ vừa mắt, chỉ có thể nhớ lại người xưa mà thôi. Ninh Duy đơn giản là một người phụ nữ khắc sâu ấn tượng với chúng ta lúc còn là niên thiếu, coi như có khắc sâu hơn nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-am-ap-cua-ha-thieu/2173254/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.