Bọn họ từ trên bản chất mà nói, cũng không có lợi ích đến mâu thuẫn gì.
Hai người mặc dù không coi là quen biết, nhưng dù gì cô cũng đã chứng kiến lúc Mạc Mộ Trầm đau khổ, cũng từng chăm sóc anh ta một hai lần.
Vậy tại sao anh ta vẫn không buông tha cô?
Tần Dĩ Duyệt trong lòng rất là ngũ vị tạp trần*, cô nhanh chóng tắm xong, mặc quần áo đi ra ngoài.
*Ngũ vị tạp trần: Ngũ vị, năm vị [chỉ các vị chua, ngọt, cay, đắng, mặn]; ý nói nhiều cảm xúc khó tả.
Trong phòng. Hạ Kiều Yến ngồi dựa vào đầu giường, không biết đang suy nghĩ gì.
Ánh đèn màu vàng nhạt đem đường nét của anh chiếu mờ mờ ảo ảo, vô cùng tình ý.
Tần Dĩ Duyệt cảm thấy ai bị Hạ Kiều Yến mê đến thần hồn điên đảo đều rất bình thường, người đàn ông này tư thế ngồi tùy tùy tiện tiện cũng hết sức mê người.
Hạ Kiều Yến nghe được tiếng bước chân của cô, quay đầu sang, hướng cô vẫy vẫy tay, nhẹ giọng nói: "Tới đây."
Tần Dĩ Duyệt suy nghĩ chốc lát, hướng anh đi tới.
Còn chưa đi đến trước mặt Hạ Kiều Yến thì đã bị anh đưa tay kéo qua.
Tần Dĩ Duyệt cả người không vững, ngã nhào vào trong ngực anh.
Hạ Kiều Yến đem cô giam cầm ở trong ngực, một tay nhẹ nhàng sờ lên dấu vết trên cổ cô.
Da thịt ấm áp chạm nhau, khiến cho Tần Dĩ Duyệt nhẹ nhàng run một cái.
Tần Dĩ Duyệt có chút không dám nhìn ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-am-ap-cua-ha-thieu/2173250/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.