"Cô gặp phải tội phạm đại đa số là vì cái này mà đi đến phạm tội?" Tần Dĩ Duyệt hỏi.
"Có không ít. Cũng không phải là bởi vì gia thế nhà tôi tốt tôi mới nói như thế. Cô so sánh tôi với sinh hoạt của Hạ Kiều Yến và bạn Hạ Kiều Yến một chút, chúng tôi mỗi ngày tốn bao nhiêu thời gian cho công việc, chúng tôi phân chia thời gian ở chung với người nhà như thế nào, lại là cải thiện bản thân ra sao? Chúng tôi có thành tích bây giờ, không phải là bởi vì chúng tôi có gia thế cực kỳ tốt, bọn họ ở phía sau cho chúng tôi bao nhiêu trợ giúp. Giả như chúng tôi không nỗ lực, không có thực lực, cho dù gia thế tốt cũng không chống đỡ được xã hội đào thải." Trình Giang Tuyết nói xong thì thở dài, "Má ơi, tôi phẫn nộ thanh, đều là bị vụ án ngày hôm nay làm cho tức giận. Đi thôi, tôi dẫn cô đến phòng phẫu thuật xem người kia."
"Xem ai?"
"Người mà ngày đó đã cứu cô ở trên đường."
Tần Dĩ Duyệt rất nhanh liền hiểu ra, "Anh ta chết rồi?"
"Ừm."
Trình Giang Tuyết trước tiên đi về phía trước mấy bước, dẫn Tần Dĩ Duyệt đến phòng phẫu thuật trên lầu.
Phòng phẫu thuật của pháp y lớn hơn phòng phẫu thuật của bệnh viện rất nhiều.
Thông thường phòng phẫu thuật của bệnh viện nhiều nhất chỉ có ba cái giường ngủ và ba bộ thiết bị chữa bệnh. phòng phẫu thuật của pháp y thì lại khác, phần lớn thời gian là mấy vụ án cùng nhau tụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-am-ap-cua-ha-thieu/2173232/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.