Hôm nay, Hạ Anh rất, rất vui. Cái cảm giác được người khác quan tâm, lo lắng, thật sự hạnh phúc. Tuy rằng mang tiếng, con nuôi, nhưng chưa bao giờ cô nhận được cái yêu thương, ánh mắt nuông chiều của ông bà Trịnh.
Năm 12 tuổi, Hạ Anh đã từng một lần bị đuổi khỏi nhà, với cái tội danh dám học giỏi hơn Hạ An, đúng thật nực cười, cha mẹ mong con học giỏi là chuyện thường, nhưng cha mẹ mong con học dốt mới gọi là hiếm. Sau đó, có một người tốt bụng, họ giúp đưa cô đến đồn công an phường, ông bà Trịnh lại chạy đến vờ quan tâm, hỏi han.
Năm cô 15 tuổi trăng tròn, Hạ Anh quen được một chàng trai hơn cô 8 tuổi, do hoàn cảnh, anh ta đến trường giảng thuyết, học tiết của giáo sư Trịnh San mẹ anh, giáo sư hoàn toàn là người Việt. Hai người tình cảm không ngừng phát triển, rồi đến một lần Hạ Anh bệnh nặng, bất đắc dĩ phải nhờ đến những người ở Viện Mồ Côi mà khi nhỏ cô được nhận nuôi, giúp tiền đưa cô vào bệnh viện. Sau một tuần nằm viện, sức khỏe cô đã dồi dào hẳn. Muốn nhanh chóng trở về trường, gặp mặt người thương thì...
Người con trai đó, đang, đang ôm eo Hạ An tình cảm. Đúng thật, người ta nói anh ta đào hoa, phong lưu chẳng sai.
Hạ Anh bước đến, anh nhìn cô rồi cô bất đầu nói - Phong Dược.
- Em thấy hết rồi sao? - anh ta cười lạnh, trong nụ cười ấy không hoàn toàn lạnh lùng có chút bi thương
- Em muốn nghe một câu giải thích từ anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-18-cua-tong-tong-nen-tranh-xa/51071/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.