Chương trước
Chương sau
Kỳ Thiếu Dương nhìn thấy vợ khóc quá thương tâm, trung lòng anh xót xa hai cánh tay ôm lấy hai mẹ con anh từ tốn nói . 

_ Vợ à em đừng khóc nữa mà, Thiếu Đông đã biết lỗi rồi, con nó từ nay sẽ sửa chữa, như vậy là tốt rồi, chúng ta ôm con về phòng băng lại vết thương ở hai cánh tay cho con nha em . 

Ngữ Thần vẫn đang khóc như mưa,  nhưng khi nghe chồng nhắc về vết thương của con trai, cô liền ngừng khóc, hai cánh tay cô bế con trai vào lòng rời khỏi phòng tập võ hướng phòng riêng của Thiếu Đông mà đi đến, Thiếu Dương bế lên Xuân Phụng cùng quản gia đi theo phía sau. 

Về phòng Ngữ tắm nước ấm cho con trai rồi băng lại vết thương trên hai cánh tay của con, cô băng bó cho con nhìn vết thương trước mắt Ngữ Thần đau xót không cầm được nước mắt, từng giọt, từng giọt nước mắt cứ lặng lẽ rơi xuống. 

Thiếu Đông nhìn mami khóc như vậy bé đưa bàn tay nhỏ nhắn mềm mại lên cậu lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt của mẹ mình. 

Bé nhìn mẹ từ từ lên tiếng . 

_ Mami! Thiếu Đông hứa sẽ không để mẹ phải đau lòng vì con nữa, con sẽ nghe theo những gì mà ba và mẹ dạy dỗ, nhưng con chỉ muốn có một việc, con xin mami và ba hãy giúp đỡ con có được không ?. 

Ngữ Thần đang băng bó cô nghe con trai muốn nhờ mình giúp đỡ, cô liền ngừng lại động tác, cô nhìn vào con trai mình giọng cô nhỏ nhẹ nói. 

_ Con nói cho ba và mẹ nghe thử nếu là việc đúng đắn ba và mẹ sẽ làm giúp con. 

Thiếu Đông nghe mami nói vậy cậu ánh mắt nhìn qua Xuân Phụng một cách trìu mến, cậu lúc này liền nói. 

_ Mẹ con muốn em Xuân Phụng sau này là thiếu phu nhân của Kỳ Thiếu Đông con,  ngay lúc này con muốn mẹ giúp con làm thế nào để không một ai có quyền dòm ngó tới em ấy được, theo một cách hợp pháp . 

_ Hả! Nghe con trai nói xong cả hai phụ huynh liền há to miệng vì quá đỗi bất ngờ,  họ không ngờ con trai của mình chỉ là một cậu bé mà tính chiếm hữu lại lớn như vậy, và họ cũng hiểu nếu không làm chuyện này giúp con trai thì thật sự là không ổn tí nào. 

Thiếu Dương cười tươi lúc này lên tiếng. 

_ Được để ba sẽ nói chuyện với hai bác của con và buổi lễ tối nay sẽ tuyên bố hôn ước của hai đứa con,  mà con có hỏi qua ý của Xuân Phụng hay chưa? 

Xuân Phụng nãy giờ ngồi kế bên Thiếu Đông bé nghe rõ lời mọi người nói, tuy là có không hiểu hết, nhưng bé vẫn hiểu là Thiếu Đông muốn chơi với bé cho dù sau này hai bé có lớn lên đi nữa, cô bé rất vui vì thấy anh Thiếu Đông không có giận mình, cô bé cười tươi sáng nhìn Thiếu Đông giọng nhẹ nhàng bé nói một cách vô tư . 

_ Miễn là sau này nơi nào có anh Thiếu Đông thì Xuân Phụng sẽ ở đó với anh,  chơi với anh, và chăm sóc cho anh, cùng với anh Thiếu Đông luyện võ,  Xuân Phụng sẽ nghe theo lời của anh nói anh đừng nổi giận với Xuân Phụng nữa nha.

Hai phụ huynh nghe lời của bé Xuân Phụng nói mà mặt mày hai người méo mó, họ chỉ biết lắc đầu và thấy thương cho bé, những ngày tháng sắp tới bé lại bị con trai mình bắt nạt dài dài nữa rồi cả hai thở dài rời khỏi phòng, Ngữ Thần xuống lấy ít thức ăn cho con trai và Xuân Phụng,  còn Thiếu Dương đi xuống gặp hai phụ huynh của bé Xuân Phụng mà bạn chuyện hôn ước cho bọn nhóc, trong phòng giờ chỉ còn hai nhóc bé Xuân Phụng nhìn hai cánh tay của Thiếu Đông bị băng, bé buồn bã nhìn Thiếu Đông nói . 

_ Anh ơi! 

_ Em thật xin lỗi anh, chỉ tại vì em không nghe lời anh nên bị té, làm cho anh lo lắng cho em, anh la em cũng vì muốn em tốt, ấy vậy mà anh lại bị dì phạt đến nỗi bị thương như vầy, em thật là một đứa bé không ngoan ngoãn gì hết......hu........hu........hu. 

Thiếu Đông nhìn bảo bối khóc thật là thương tâm,  bé liền lên tiếng ngăn lại. 

_ Em hãy ngừng khóc lại cho anh,  biết mình sai thì nhớ phải sửa chữa lại, em mà còn khóc là ngày tháng sau này anh sẽ không gặp mặt em và chơi với em nữa đâu đó . 

Y như rằng bé vừa nghe Thiếu Đông nói sẽ gặp gặp một bé nữa Xuân Phụng sợ hãi liền nín khóc ngay,  Thiếu Đông hài lòng cười nhẹ nói tiếp . 

_ Nào lên đây cũng ngủ trưa với anh nè,  em giờ chắc cũng buồn ngủ lắm rồi đúng không? 

Xuân Phụng vui vẻ khi được Thiếu Đông cho nằm kế ngủ, cô bé mừng rỡ liền cởi giày leo lên nệm nhẹ nhàng nằm xuống kế Thiếu Đông vì mệt mỏi mà cả hai cũng không bao lâu hai bé liền lăn ra ngủ say hết. 

__________________() __________________

Trương Diệu Anh xin lỗi các độc giả, gần đây vì công việc ở công ty về nhà còn làm thêm, nên mình hơi bận,  nhưng nếu có thời gian rãnh lúc nào mình sẽ cố gắng để viết, mình không có quy định thời gian úp truyện, nếu ra quy định mà không giữ đúng thì thật là không phải với các đọc giả đã ủng hộ cho mình, nên mình xin các bạn thông cảm cho mình nha. 

*Chúc các bạn và gia đình có những ngày cuối tuần và kỳ nghỉ lễ bên gia đình cùng bạn bè thật hạnh phúc và vui vẻ nhé. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.