Kỳ Phúc Kiên sau khi đưa Ngữ Thần đến bệnh viện thay băng vết thương ở hai cánh tay xong anh chở cô đi mua ít đồ cho chuyến đi chơi, cũng đến giờ cơm trưa Phúc Kiên chở cô đến một nhà hàng Pháp thật sang trọng ăn cơm, cả hai người ngồi vào một cái bàn dành cho hai người, nó được đặt ở sát góc rất thích hợp cho việc ăn cùng tâm sự.
Những món ăn thật ngon cách bài trí thật hấp dẫn của một đầu bếp nổi tiếng nhất ở Pháp, Ngữ Thần không uống được rượu, cô dùng nước trái cây, còn Phúc Kiên thì uống một ít rượu đỏ, hai người cứ mãi mê trò chuyện mà không biết rằng họ đang bị đưa vào tầm ngắm của kẻ săn mồi.
Sau khi ăn xong đã hơn 1 giờ trưa Phúc Kiên đưa Ngữ Thần về tận nhà, trước khi rời khỏi, anh còn hôn lên má của cô một cái rồi mới chịu ngồi vào xe về.
Ngữ Thần vừa bước vào nhà thì giọng trầm ổn của em trai lên tiếng chấp vấn:
_Chị hai! Người đó là ai vậy chị?
_Anh rể tương lai phải không?.
Nghe em trai chọc ghẹo Ngữ Thần mắc cỡ quá mà hai má cô chợt đỏ lên, giọng cô hùng hổ lên tiếng:
Chuyện của chị em hỏi làm gì? Lúc này chị thấy miệng em có rộng ra và kéo da non rồi đó nha, biết khôn thì im lặng, nếu không muốn bị ăn đòn đó biết không hả?.
Cô nói xong liền đi nhanh về phòng của mình để lánh nạn.
Kính Hào nhìn chị gái mắc cở mà chạy mất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ve-si-cung-dau-cua-tong-tai-kho-ua/1947862/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.