" Vân Huyên, sao em lại đi lạc thế? ". Cô Lý bước đến ân cần hỏi Diệp Vân Huyên.
" Điều này phải có người hiểu rõ nhất chứ? ". Giọng cô lạnh lẽo, không mang một chút cảm xúc.
Đám người Kiều Mạn Dung đứng trong đám đông nghe thấy thì run cầm cập, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ. Họ luống cuống chẳng biết làm gì, chỉ còn cách thú nhận không chừng cô sẽ bỏ qua. Ngay lập tức, họ vượt qua đám đông chạy tới trước mặt cô.
Kiều Mạn Dung nắm chặt vạt áo, nước mắt giàn giụa nói :"Di Mặc tôi xin lỗi, Diệp Vân Huyên tôi xin lỗi. Tôi thực sự không cố ý, tôi chỉ muốn doạ cậu ấy một chút thôi. Tôi thực sự xin lỗi, tôi hứa sẽ không có lần sau đâu mà! ".
Kiều Mạn Dung và hai nữ sinh bên cạnh khóc lóc kịch liệt, luôn miệng nói xin lỗi cô và Diệp Vân Huyên. Nhưng từ nãy tới giờ cô đã làm gì đâu mà xin lỗi chứ?
" Chuyện này là sao? Vân Huyên em nói rõ ra xem!". Cô Lý khó hiểu.
" Em...". Diệp Vân Huyên chần chừ, nhưng nghĩ đến những lời Cố Tử nói khi nãy cô ta liền mạnh dạn nói:"Buổi chiều hôm nay bạn học Kiều Mạn Dung cùng hai người khác đã dẫn em đến một nơi cách xa chỗ cắm trại. Các bạn ấy đã động tay động chân với em rồi bỏ em lại, vì chân em bị thương nên không thể tìm thấy đường về! ".
" Kiều Mạn Dung? ". Cô Lý nhíu mày nhìn ba nữ sinh đang hoảng sợ khóc lóc đằng kia:"Kiều Mạn Dung là người ở giữa, bên trái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tu-lam-nu-phu/1180206/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.