"Nhưng mà... Khi ngươi vừa sinh ra ta đã biết ngươi rồi. Thoáng cái đã qua hai mươi mấy năm, ngươi đã lớn thế này rồi..." Dường như hắn đang cảm khái thời gian trôi đi thật nhanh.
Loại âm thanh kỳ dị này khiến đầu Cổ Điển đau nhức, "Ta chưa từng gặp ngươi."
Hắn thở dài một tiếng, "Đúng thế, ngươi đương nhiên chưa từng gặp ta." Ngay sau đó, giọng điệu tiếc nuối vừa rồi biến mất không còn lại gì, cùng với đó là loại âm thanh gần như điên cuồng: "Bởi vì ta sẽ giết ngươi! Hahahaha!!!"
Sắc mặt Cổ Điển trắng bệch. Cô hiểu rõ, ở trong âm thanh này, cơ thể cô không chịu khống chế.
"Tạ Tất An, cô ôm lấy Cổ Phác đi." Diêm Quân đỡ Cổ Điển, Tạ Tất An ôm lấy Cổ Phác từ trong tay cô.
Diêm Quân cảm giác được người ở trong lòng đang phát run, lo lắng hỏi: "Cổ Điển! Em làm sao vậy?!"
Đau!
Đau quá!
Đầu sắp nổ tung rồi!
Có thứ gì đó như không chịu khống chế đang bò từ nơi sâu nhất trong cơ thể cô, ăn mòn vào thân thể và ý thức của cô.
Tầm nhìn trở nên mơ hồ, cô thậm chí còn không thấy rõ bộ dáng của Diêm Quân. Trước mặt trở nên mờ ảo, từng cái bóng chồng chất lên nhau sau đó tách ra.
Đồng tử Diêm Quân chợt co rụt lại, hắn thấy, đôi mắt Cổ Điển biến thành màu khác.
Màu lục đậm!
Giống hệt màu sắc trên người kẻ đó!
Diêm Quân quay đầu qua: "Ngươi đã làm gì cô ấy?!" Màu đỏ trong con ngươi cuồn cuộn lửa giận.
Người kia đi về phía trước vài bước, rung chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tu-hao-1-u-minh-ky-su/907055/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.