Thôi Ngọc đứng lên: "Nếu điện hạ lo lắng về Lục Phán như vậy thì thần xin phép quay về trước."
Diêm Quân khoát khoát tay, "Đi, đi đi."
Khóe miệng Thôi Ngọc giật giật, hắn thực sự muốn ông ấy cút nhanh mà.
Trái ngược với sự lạnh lùng của Diêm Quân, Cổ Điển lại từ sô pha đứng dậy tiễn ông: "Thôi Phán nếu có thời gian, cứ qua đây chơi."
Thôi Ngọc chắp tay hành lễ: "Tất nhiên rồi." Nói rồi, từ dưới chân ông ấy một đạo quang màu tím lóe sáng, bao trùm lấy toàn thân ông, trong chốc lát liền biến mất khỏi Cổ Tự Hào.
Diêm Quân lười biếng ngả người nằm dài trên sô pha. Gần đây trong thành phố không xuất hiện bất kỳ nguồn năng lượng đặc biệt nào. Vì vậy, cho dù hắn có ra ngoài cũng vô dụng, chi bằng cứ nằm lì ở nhà còn hơn.
Cổ Điển rút quyển sách dưới cánh tay hắn rồi quay đầu đi về phía cô thường ngồi mọi ngày.
Cất sách lên kệ, cô lại lấy chiếc hộp đựng cái vòng ngọc kia ra.
Lần trước đã định đem vòng đi sửa, nhưng đến giờ vẫn chưa làm.
Chiếc vòng này chất lượng rất tốt, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy được sóng nước chuyển động bên trong. Đáng tiếc, hai đầu nối các bộ phận bên trong chiếc vòng này đều vỡ vụn cả rồi.
Nếu không kịp thời mang đi sửa, e rằng cũng thành phế thải.
Diêm Quân gối đầu lên cánh tay, hơi thở đều đều.
Cổ Điển chăm chú nhìn ngắm chiếc vòng ngọc trong tay, động tác vô cùng nhẹ nhàng.
Cổ Phác lặng lẽ thò cái đầu nhỏ từ tầng hai nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tu-hao-1-u-minh-ky-su/907053/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.