Đầu tiên là Cổ Phác bị khuôn mặt của người này làm cho hoa mắt, chờ đến khi ổn định lại tinh thần thì mới phát hiện ra người này đã cùng trở về với Cổ Điển. Giọng điệu của Cổ Phác lập tức trở nên không tốt: "Các người là ai? Từ đâu ra hả?"
Mắt thấy tiểu thiếu gia kia hếch cằm lên, con người đen nhánh đầy vẻ ghét bỏ, dáng vẻ bé nhỏ kia kiêu căng vô cùng.
Sắc mặt Cổ Điển vẫn thản nhiên: "Tiểu Phác, hôm nay không cần đến trường. Trong khoảng thời gian này cứ ở nhà đi."
Cổ Phác ngẩn người ra: "Cái gì?"
Cổ Điển ngồi xuống sofa, đặt bữa sáng ở trước mặt Cổ Phác: "Đói bụng chưa, ăn đi, vừa mới mua đấy."
Tạ Tất An muốn nói gì đó nhưng vừa mới mở miệng thì đã bị một ánh mắt của Diêm Quân ngăn lại.
Cho dù Diêm Quân có thể làm ra vẻ ôn nhu thâm tình thế nào ở trước mặt Cổ Điển thì hắn vẫn là vị vương không ai sánh bằng.
Tạ Tất An ngậm miệng lại, cơ thể không tự chủ mà nhích lại gần Phạm Vô Cứu. Nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện khuôn mặt cô ấy đang trắng bệch đến dọa người.
"Tôi ra ngoài đi dạo một lát rồi về." Diêm Quân nở nụ cười đưa mắt nhìn về phía Cổ Điển.
Cổ Điển biết hắn có việc cần làm.
Không được Cổ Điển đáp lại, Diêm Quân cũng không xấu hổ, đưa hai người rời khỏi Cổ Tự Hào.
Khu nhà cũ gần như không có ai, đường phố vắng vẻ giống như chỉ có mỗi cô hồn dã quỷ đi lại.
"Phong Đô đã xảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tu-hao-1-u-minh-ky-su/907031/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.