Gì mà không dễ gì đợi đến lúc cô lớn?
Anh....
Anh vẫn luôn đợi cô trưởng thành?
Anh lúc trước có thích cô?
Không thể nào!
Cô vùng mạnh liền được đẩy anh ra, lực đạo quá lớn khiến cô bị lùi về sau mấy bước.
Trác Yến Thừa xem ra có chút sốt ruột, định hướng về phía cô: "Tinh Tinh, anh...."
"Anh đừng qua đây!" Cô hét lên, lồng ngực nhấp nhô kịch liệt.
Trác Yến Thừa ngừng bước, thần sắc có hơi hoảng loạn: "Tinh Tinh, Em trước tiên nghe anh nói...."
"Tôi không muốn nghe gì hết, Trác Yến Thừa, anh mau ra khỏi đây cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh!"
Hốc mắt cô chua sót, cô biết cô sắp khóc tới nơi rồi.
"Đi ra, Trác Yến Thừa, anh cút đi!"
Trác Yến Thừa ánh mắt sâu thẳm nhìn cô một hồi, sau đó gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Trong khoảnh khắc anh quay người, nước mắt cô chịu không được lập tức trào ra.
Anh từ lâu đã thích cô?
Anh dựa vào cái gì mà nói như vậy?
Lúc cô buồn đau, sự rời đi của anh giống như cọng rơm cuối cùng, khiến cô hoàn toàn sụp đổ. Bây giờ anh lại nhẹ nhàng nói một câu không dễ gì đợi cô trưởng thành....thì có thể chữa lành tất cả sao?
Anh và người nhà họ Ninh thì có khác gì chứ?
Cô ngồi trên sô pha khóc rất lâu, bỗng tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô cầm điện thoại qua trực tiếp nghe, thậm chí ngay cả là ai gọi đến cũng nhìn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-truyen-ngan-nao-vua-nhe-nhang-vua-ngot-ngao-khong/3090050/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.