Chương trước
Chương sau
Vì váy đã bị xé rách, Tô Mạt Mạt chỉ có thể mặc áo khoác của Hứa Đình Xuyên, may mà áo đủ dài, có thể vừa vặn làm thành váy liền áo. Nhưng chỉ cần có kinh nghiệm một chút thì đều có thể nhìn ra, bây giờ mới là cuối tháng 8, trời chưa lạnh đến mức phải mặc áo khoác cho một cô gái, phía bên trong áo là khung cảnh gì, nghĩ một chút là biết.
Quả nhiên, sau khi về đến nhà, Lục Cảnh Hoán đen mặt ngồi ở phòng khách chờ cô, nhìn thấy cô, không nói lời nào đứng lên đi đến giật lấy áo khoác, ngoài ý muốn nhìn thấy hai cánh hoa sưng đỏ của cô, cùng với hai vú đầy rẫy vết xanh tím.
Cậu chỉ cho rằng cùng lắm áo quần chỉ hơi lộn xộn thôi, không ngờ trần trụi như vậy, bên trên chỉ còn áo sơ mi, áo ngực cũng không có.
“Là hắn làm? Các cậu không phải chia tay rồi sao? Làm lành rồi?” Lục Cảnh Hoán tức giận.
Không ngờ cậu lại kéo áo khoác ra, Tô Mạt Mạt đỏ mặt vội lấy áo che lại, ậm ừ nói: “Không có....không liên quan tới cậu.”
Cô vừa mở miệng, thanh âm nghẹn ngào nói không rõ chữ, môi hơi sưng đỏ, nếu không phải làm lành, thì khác gì cưỡng gian chứ. Hứa Đình Xuyên kia đã 30 tuổi, không thể làm một cô gái mới 18 tuổi thành bộ dáng này được.
“Tớ đi tìm hắn ta.” Lục Cảnh Hoán cầm lấy điện thoại liền đi ra ngoài.
“Cậu đừng đi! Là tớ tự nguyện!” Tô Mạt Mạt la to.
Bên trong cô đang chứa đầy tinh dịch của anh, hiện tại mới dùng chút lực đã chảy ra một ít, từ cửa huyệt chảy xuống chân.
“Tớ đi tắm, cậu đừng đi tìm anh ấy.” Tô Mạt Mạt dặn dò, ném túi xách lên bàn trà, chạy nhanh tới phòng tắm.
Lục Cảnh Hoán nhìn mấy giọt tinh dịch còn lưu lại trên sàn, máu nóng cuồn cuộn, cầm lấy túi xách của Mạt Mạt, nhớ kỹ số điện thoại của Hứa Đình Xuyên, nổi giận đùng đùng đi ra cửa.
Sau khi Mạt Mạt tắm rửa sạch sẽ bước ra, phát hiện Lục Cảnh Hoán không còn ở trong phòng, điện thoại của mình thì đang ở trên bàn, mở ra thì giao diện hiện số điện thoại của Hứa Đình Xuyên, Mạt Mạt biết tình hình không ổn, gọi cho Lục Cảnh Hoán thì cậu lại không nhấc máy.
Mạt Mạt thật sự không muốn gọi của Hứa Đình Xuyên, đành phải gọi cho Tễ Nhược Văn nhờ cô ấy gọi cho Hứa Đình Xuyên, còn mình tìm cách liên lạc với Lục Cảnh Hoán.
Nhưng cô phát hiện quá trễ, chờ Tễ Nhược Văn đuổi tới nơi hai người hẹn đánh nhau, Lục Cảnh Hoán đã bị đánh ngã. Mạt Mạt cho cô số điện thoại Lục Cảnh Hoán, cô gọi nhưng cậu không nghe máy, Nhược Văn muốn nói cho Cảnh Hoán biết, lúc Hứa Đình Xuyên 20 tuổi đã là quán quân giải Sanda của thành phố. Hơn nữa, công việc cơ trưởng yêu cầu thể lực rất cao, ngay cả khi Lục Cảnh Hoán là vận động viên thể thao, thì cũng là lấy trứng chọi đá.
Lúc nãy Hứa Đình Xuyên nói địa điểm là do Lục Cảnh Hoán chọn, là một sân bóng rổ công cộng. Lúc Tễ Nhược Văn tới đó, hai gã đàn ông đã nằm thẳng tắp trên mặt đất.

Lục Cảnh Hoán vẫn đang tức giận mắng: “Mẹ nó anh còn là người sao? Lão tử là thanh mai trúc mã của cô ấy, cùng nhau xem AV lâu như vậy còn chưa nhẫn tâm chạm vào, cô ấy mới 18 còn anh thì đã 30. Nỡ lòng nào mà làm cô ấy không ra bộ dáng như vậy?”
“Một lần cuối cùng, về sau sẽ không chạm đến cô ấy nữa, cô ấy từ nay thuộc về cậu, hãy đối xử tốt với cô ấy.” Hai tay Hứa Đình Xuyên đặt sau đầu, thần sắc ảm đạm nhìn sao trời.
“Anh không thích cô ấy, vậy phá thân cô ấy làm gì? Tôi tuy không quan tâm cô ấy có là xử nữ hay không, nhưng hành động của anh thật sự quá đáng.” Lục Cảnh Hoán tức giận ngồi dậy, vì nói chuyện mà đụng đến khóe miệng đang bị thương, hít khí lạnh.
Tễ Nhược Văn thấy hai người đã đánh nhau xong, còn giao lưu nói chuyện, cô đành ngồi cách đó không xa, tiện thể nghe lén hai người họ.
“Không phải không thích, chỉ là tôi biết rõ tình trạng của bọn tôi, chạm vào cô ấy là do kiềm chế không được, nhưng không hối hận.”
“Tình trạng của hai người? Anh thích cậu ấy, cậu ấy cũng thích anh, tại sao không thử ở bên nhau?” Lục Cảnh Hoán che lại khoé miệng, nghi hoặc nói.
Mạt Mạt vì anh ta mà mỗi ngày đều khóc như mưa, mà Hứa Đình Xuyên này nhìn cũng không phải là tra nam, còn tình trạng gì nữa chứ?
“Tuổi chênh lệch quá lớn? Nhưng cái này hai người từ khi bắt đầu đã rõ ràng mà?”
“Cô ấy còn quá nhỏ, không phân biệt rõ thích một người, với làm tình là như thế nào. Tương lai cô ấy còn dài, còn có rất nhiều lựa chọn, nhưng tôi đã từng này tuổi, đã nên kết hôn sinh con. Cô ấy tuy thích tôi, nhưng lại không nguyện ý cùng tôi làm những chuyện đó, chỉ là nhất thời muốn dây dưa với nhau, vậy chi bằng cách xa một chút, cả hai sẽ không quá đau khổ.”
Hứa Đình Xuyên dứt lời thở dài, ngồi dậy, nhìn Lục Cảnh Hoán nói: “Hôm nay tôi nói với cậu những lời này, cậu cũng đừng nói cho cô ấy. Cô ấy đã quyết tâm chia tay, không cần làm rối lòng thêm.”
“Nhưng anh còn chưa hỏi cậu ấy có nguyện ý cùng anh kết hôn sinh con không cơ mà?” Lục Cảnh Hoán gãi gãi đầu, thật không rõ hai người này như thế nào mà cứ dông dài như vậy.
“Đã hỏi rồi, cô ấy không muốn!” Hứa Đình Xuyên đứng lên, nói: “Đi thôi, lần sau nếu muốn đánh nhau thì cứ tìm tôi.”
Lục Cảnh Hoán bị dọa, cả người co rụt lại, trong lòng thầm nghĩ: Lão tử làm gì dám đánh nhau với anh, muốn làm bao cát cho anh xả giận sao?
Sau khi Hứa Đình Xuyên đi xa, Tễ Nhược Văn mới đến gần nói: “Không ngờ cậu là thụ mà lại manly như thế nha, vì bạn thân mà không tiếc cả mạng sống.”

“Ai u, chị gái xinh đẹp, chị đừng chê cười em, có lái xe không, mau chở em đi tìm phòng khám.” Lục Cảnh Hoán bị đau miệng, oai oái lên.
“Nhà tôi ở gần đây, có hòm thuốc, tới nhà tôi bôi thuốc cho cậu.”
12 giờ đêm, Lục Cảnh Hoán còn chưa trở về, Mạt Mạt không yên tâm nhắn tin Wechat cho Tễ Nhược Văn, cô ấy trả lời lại nói Lục Cảnh Hoán đang ở nhà cô ấy uống rượu tố khổ. Mạt Mạt lúc này mới yên tâm vào phòng ngủ, bởi vì quá mệt mỏi mà làm một giấc đến chạng vạng ngày hôm sau.
Lúc đang nấu mì, nghe được ngoài cửa có động tĩnh, bước ra phòng bếp, thấy Lục Cảnh Hoán đang đỡ eo đi về hướng phòng ngủ, Tô Mạt Mạt nói một tiếng, dọa cậu ta giật nảy mình.
“Cậu kêu cái gì? Làm tớ giật mình.” Lục Cảnh Hoán quay đầu oán trách.
Tô Mạt Mạt lúc này mới thấy rõ, mặt cậu bị thương, mặt mũi bầm dập thật doạ người: “Cậu bị sao vậy? Hứa Đình Xuyên đánh cậu sao?”
“Làm gì có, tớ đánh anh ta còn ác hơn, đàn ông đánh nhau bị thương một chút mới đã.” Lục Cảnh Hoán xua tay nói.
“Cậu đánh anh ấy…” Tô Mạt Mạt nói đến đây liền dừng lại, đổi lời: “Cậu bôi thuốc chưa?”.
“Bôi rồi, tớ đi ngủ đã, mệt quá…”
Tô Mạt Mạt thấy ánh mắt Lục Cảnh Hoán trốn tránh mình, như là đang làm chuyện gì trái lương tâm, đang muốn tra hỏi rõ ràng, thì Hạ Toàn gọi tới, nói muốn đi du lịch mấy tháng, không thể đưa cô đi báo danh.
Đại học ngay trong thành phố, cô cũng không cần ai đưa đi, Tô Mạt Mạt sảng khoái đáp ứng.
Hôm qua Bùi Tư Dao bị Hứa Đình Xuyên đánh, càng thêm ghen ghét Mạt Mạt, cảm thấy cô đã sử dụng yêu thuật của hồ ly câu dẫn anh họ. Ả có thù với Mạt Mạt, nếu Mạt Mạt thật sự gả vào Hứa gia, chắc chắn ả sẽ không yên ổn gì.
Nghĩ tới nghĩ lui, Bùi Tư Dao lợi dụng chức vụ của cha, thu thập thông tin của Mạt Mạt và Tô Sầm, còn thêm mắm dặm muối, gửi đến cho Hứa Đình Xuyên, dù không thể làm bọn họ lập tức chia tay, cũng có thể làm anh họ ghê tởm Mạt Mạt một chút.
Mẹ cô ấy mới 18 tuổi đã sinh con, Tô Mạt Mạt còn không biết cha mình là ai, đi theo mẹ bám vào mấy gã cha kế già cỗi, còn bị người cha kế đầu tiên dâm loạn, mẹ cô báo cảnh sát, ở đồn còn lưu lại thông tin, giấy trắng mực đen rõ ràng, cô gái như vậy, làm sao xứng đáng bước vào cửa nhà họ Hứa. Nếu anh họ có muốn cưới, bà lão kia và ba anh cũng chưa chắc cho phép.
Ả không dám trực tiếp tìm đến bà nội và bác cả, sợ chọc giận Hứa Đình Xuyên. Nhưng nếu làm Hứa Đình Xuyên ghét bỏ Tô Mạt Mạt, chủ động nói chia tay, nói không chừng còn thấy mình làm tốt, khen ngợi mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.