Thật ra nếu như ở trước mặt người quen, Nhan An sợ là chẳng thể nào hành động tự nhiên được đến thế.
Nhưng Thiền Ngật thì tính là gì, anh chỉ là một người đồng hương có duyên gặp gỡ ở nơi đất khách quê người, một người vì những chuyện ngoài ý muốn mà kết thành bạn đường với cô, và điều quan trọng nhất chính là anh bị "cong".
Nhan An cởi đồ ra rồi nói: "Cầm hộ tôi một xíu được không?"
Thiền Ngật không đưa tay ra nhận.
Nhan An liếc anh một cái: "Hay là anh giúp tôi cởi cái móc áo phía sau lưng nhé?" Sau đó, cô lại lo lắng Thiền Ngật không có kinh nghiệm về việc này vì vấn đề tính hướng, nên cô thậm chí còn dạy anh, "Cứ cởi mấy cái móc đó ra là được." Nói xong, cô xoay người đưa lưng về phía anh.
Thiền Ngật chợt nhìn thấy một mảng lớn tuyết trắng, giữa vai và xương bả vai của cô có một vết hằn nhỏ và nông, đó là dấu vết sau khi cô cởi cái áo hai dây đó ra, toàn bộ phần lưng cô chỉ còn một áo ngực màu đen nằm ngang ở giữa, phần lưng áo rất hẹp và mấy móc áo nhỏ xíu nằm ở giữa, anh thầm nghĩ mấy cái móc này chắc chạm nhẹ một cái là sẽ rớt xuống.
Ánh mắt của anh hơi trầm xuống, bàn tay vẫn không nhúc nhích, một lát sau anh mới mở lời bằng chất giọng giống như đã bị nước biển ăn mòn và bị gió biển thổi khô, trầm thấp khàn khàn, nghe như có chút tức giận vô cớ: "Sao cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-truong-dai-nhan-cua-toi/2679810/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.