Nhan An cảm thấy giờ phút này cô chắc chắn đang nằm mơ. Thậm chí cô còn còn đưa tay lên tát vào má mình một cái.
"Ba" một tiếng vô cùng vang dội.
Nhan An: "..."
Cứu mạng cứu mạng huhu..
Tuy nói rằng cuộc sống đầy rẫy những sự trùng hợp, nhưng trùng hợp đến mức này liệu có phải có chút vô lý không?
Lúc này cô trông giống như một con rối gỗ bị hút hết năng lực suy nghĩ, lại giống như một cỗ máy rỉ sét đã nhiều năm không được bảo dưỡng, ánh mắt cô cứng ngắc dõi theo từng bước chân chậm rãi của Thiền Ngật từ ngoài cửa đi vào.
Lúc bước vào đối phương còn tiện tay đóng cửa lại, khiến cánh cửa gỗ đập vào khung cửa "binh!" một tiếng giống như một âm thanh nặng nề đang gõ vào màng nhĩ Nhan An, khiến những hồi ức tương tự đột nhiên bị khơi lên trong đầu cô.
Toàn thân Nhan An bỗng chốc tê dại, sau đó cảm giác đó lại biến thành một cơn ớn lạnh, khiến tóc gáy cô dựng đứng hết cả lên.
Lúc này, Thiền Ngật đứng sau chiếc bàn nhỏ hẹp đơn sơ, nhưng Nhan An vẫn như một con thú đang bị vây hãm và không thể tự thoát khỏi cảm giác nghẹt thở kia, cô thầm nghĩ cảm giác này còn đáng sợ hơn cả lực ly tâm lúc rơi tự do khiến cô khàn cả giọng và đến đầu ngón chân cũng cảm thấy lạnh toát.
"..."
Một sự trầm mặc đáng sợ.
Trong đầu cô chợt lóe lên một cái giả thiết, người này có khả năng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-truong-dai-nhan-cua-toi/2679792/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.