Sau giờ cơm trưa, màn mây đen bao phủ Nam Diên cả nửa tháng nay cuối cùng cũng tan bớt, ánh mặt trời dịu nhẹ cuối cùng đã có thể xuyên qua tầng mây mỏng chiếu xuống mặt đất.
Bùi Nhân và Thiền Ngật sóng vai bước đi, lúc đi đến chỗ ngoặc cô ấy còn quay lại nhìn về phía Nhan An và Tần Hách một cái, sau đó nói với Thiền Ngật: "Cái cậu tiếp viên Tần Hách của Hoa Hàng hình như rất để ý đồ đệ của anh đấy."
Thiền Ngật nghiêng đầu, từ xa đã nhìn thấy Tần Hách đang cúi đầu nói gì đó với Nhan An, nhưng bước chân của anh vẫn không ngừng, nên lát sau ánh nhìn của anh đã bị con đường núi khúc khuỷu che khuất, anh liền thu lại ánh nhìn. Sau đó tỏ vẻ không liên quan mà đáp lại: "Ý nghĩa của mấy buổi giao lưu không phải là thế này à?"
Bùi Nhân: "Vậy anh đi theo em đến đây làm gì thế hả anh họ?"
Thiền Ngật: "Tham gia náo nhiệt chẳng hạn?"
Bùi Nhân nghe thấy thế liền cảm thấy thật buồn cười: "Em gái anh đã gửi thông báo vào nhóm cho tất cả mọi người trong gia tộc rằng nửa đêm gọi điện thoại anh còn đang ở cạnh một cô gái, người ta còn gọi anh là Thiền cơ trưởng nữa, chắc là Nhan An hả?"
Thiền Ngật chẳng thèm giải thích gì thêm.
Người ta thường nói, phụ nữ là người hiểu phụ nữ nhất, hơn nữa tâm tư Nhan An dành cho Thiền Ngật lại hiện rõ trên mặt nên Bùi Nhân đã sớm nhìn ra, cô ấy chỉ cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-truong-dai-nhan-cua-toi/2679745/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.