Bên ngoài khách sạn có một con đường đi thẳng vào thành phố, còn một đường khác hướng thẳng ra bờ biển, Nhan An đứng giữa ngã rẽ, mấy tài xế xe tuk tuk không ngừng vẫy tay chào mời cô.
Cuối cùng Nhan An vẫn xua tay từ chối, và đi bộ hướng về phía bờ biển.
Nếu vào thành phố thì có vẻ không thực tế, vì phạm vi trò chơi nhất định chỉ có thể diễn ra ở những khu vực xung quanh khách sạn
Nhan An đang bước đi trên con đường nhỏ hướng về phía biển thì nhận được một cái gợi ý mới, lần này gợi ý chỉ có một chữ: Giải đố.
Nhan An nhướng mày, kinh ngạc "wow" một tiếng, "Xem ra may mắn cả đời này của mình đều tiêu hao hết ở đây rồi!"
Đúng lúc này, chiếc tai nghe cô đang mang bỗng truyền đến từng trận tạp âm, vẻ mặt và động tác của Nhan An lập tức ngừng lại, cô chăm chú lăng nghe, dù có chút khó xác định, nhưng hình như cô đã nghe được tiếng gió thổi.
Nhan An: "Hi đồng đội, bạn đang thở đấy hả? Hình như có chút hơi mạnh rồi đấy."
Đầu dây bên kia vẫn không định trả lời cô.
Nhan An bĩu môi.
Con đường nhỏ dẫn ra biển bị ánh nắng chiếu rọi đến mức yên tĩnh một cách kỳ lạ, những ngọn gió biển mang theo vị mặn chậm rãi thổi đến từ phía xa, khiến những bóng cây trên mặt đất nhẹ nhàng lay động.
Con đường này khá nhỏ hẹp, nhưng lại nối thẳng đến biển, đứng ở đầu đường đã có thể mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-truong-dai-nhan-cua-toi/2679720/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.