Nhan An phì một cái rồi cười lớn, cô lại tiếp tục ba hoa: "Tôi chỉ định giữ chỗ trước, lúc nào cần thì báo với thần Shiva là được rồi."
Sau đó còn hỏi ngược lại anh: "Anh thích trẻ con lắm à? Tôi có thể đem mấy căn nhà gỗ vừa cầu được chia sẻ với anh một ít."
Càng đi gót chân Nhan An càng đau, nên cô chỉ có thể nhón chân bước, mảnh sa mỏng màu đỏ trên người cô bay bay, nếu như nhẹ nhàng xoay một vòng, sẽ giống như Đôn Hoàng phi tiên vậy, vừa kiều diễm bức người, lại vừa tiêu sái và nhẹ nhàng, nhưng cô gái này lại dùng bộ dáng đó mà chăm chú nhìn anh rồi mỉm cười.
Đúng là một cô nhóc vô lo vô nghĩ, trong lòng lúc nào cũng chứa đựng những chuyện vui vẻ.
Thiền Ngật cũng nhẹ nhàng nhếch môi, anh thầm nghĩ, cô nhóc này nếu có thể cứ mãi vui vẻ vô tư như vậy cũng là một chuyện tốt.
Thiền Ngật: "Thôi không cần đâu, hơn nữa tôi chúc cô sớm sinh quý tử ha."
Bước chân Nhan An chậm mất một nhịp, đây là loại chúc mừng quái quỷ gì chứ.
*
Những cơn gió đêm vào cuối tháng ba ở đây còn mang theo độ ẩm nồng đậm, vừa nóng vừa ẩm lại bết dính.
Cơm tối Nhan An chỉ đơn giản giải quyết ngay trong nhà hàng của khách sạn, với một ít cá xông khói và cơm trộn.
Lúc này cô đang bê đĩa đi ra ngoài, và nhập gia tùy tục mà dùng tay ăn cơm, hơn nữa còn ăn một cách ngon lành.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-truong-dai-nhan-cua-toi/2679714/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.