Chap 13:
Chưa bao giờ tôi nghĩ đời mình nó lại đen như thế này. Tình yêu tình báo thì chưa đâu vào đâu, giờ lại thêm cái phốt công việc như này thì tôi biết sống làm sao.
Trong khoảnh khắc, tôi nổi máu chó, cầm cái lọ hoa đập vào đầu Mạnh đao khiến nó gục ngay tại chỗ, máu me be bét. Mọi người xung quanh hốt hoảng. Tự nhiên tôi thấy nhỏ Trân xuất hiện, thế quái nào nó lại ở đây. Nhỏ Trân nhìn tôi mỉm cười, nó quay mông lại và... bủm, thối vãi cả lô:
- Dậy đi làm, hai!
Và đúng rồi đấy, tôi đang mơ, một cơn ác mộng. Một cơn ác mộng quá sức là vô lí và nhảm toẹt. Không đời nào mà bị đuổi, tôi lại nhẹ nhàng phản ứng như vậy cả. Hơn nữa, muốn đuổi tôi đâu có dễ. Nhưng tin tôi đi, có những giấc mơ mà bạn chẳng thể nào biết nó là thật hay giả đâu. Lờ đờ mở mắt, tôi thấy nhỏ Trân đang cười hì hì. Cái này thì hình như thật, có vẻ đúng là nó vừa *** vào mồm tôi, thối quá đi mất:
- Trân, con chó này, sao mày dám *** vào mặt tao?
- Đâu có đâu thầy, hihi.
- Thầy cái tổ cha mày, đi học đê!
- Thầy chở con đi với thầy, à thôi, thầy lại nhớ tên của thầy thì bỏ bố con, hihi.
- Hihi cục cứt, cút.
- Lều lều.
Con nhỏ phè phỡn định bỏ đi:
- Trân!
- Hử?
- Cám ơn!
- Vụ gì?
- Đang ác mộng, may có em gái yêu vấu.
- Tởm, đi làm đi. Chưn đi học, bai thầy.
- Cút.
Đuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tro-ly-va-nang-gia-su/98267/chuong-13-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.