Lâu 35 phòng tổng giám đốc, hôm nay không khí có chút nặng nề. Thư ký Hoàng đưa phần văn kiện khẩn cấp đi vào đưa Tào Doãn Anh xem qua,trong quá trình chờ đợi, cô không khỏi nhớ tới trợ lý Từ người hôm naykhông tới đi làm. Ngày hôm qua tổng giám đốc nhắn cho cô một tinngắn gọn nói cô tìm một người đưa trợ lý Từ đi khám bác sĩ, lại muốnngười đó tìm cách đem chìa khóa nhà của cô ấy mang về, nói là trợ lý Từsống một người một mình, nên còn tìm một người chăm sóc tạm thời đến nhà chăm sóc cho cô ấy. Nghe ra thì thật là giống một người sếp tốt biếtquan tâm cấp dưới, nhưng so với thái độ ngày thường anh đối sử với trợlý Từ, tựa hồ lộ ra chút ít ân cần quá mức. Hơn nữa sáng nay,cũng đã qua giờ làm việc tổng giám đốc mới gọi điện thoại đến nhắn vớicô là mình sẽ đến trễ chút. Tình huống đột ngột phát sinh buổi sáng nay, thật sự làm cho cô khó mà không suy nghĩ được. Nghe nói ngày hôm qua trợ lý Từ bị tổng giám đốc trách mắng trong phòng họp, thế nhưngsau khi đã đuổi được con người ta ra ngoài, thì ngay sau đó chính là cái tin nhắn ngắn đầy mùi mờ ám kia . . . . . . Cái này khiến cô cũngkhông hiểu nổi tổng giám đốc đối với trợ lý Từ đến tột cùng là tốt haylà không tốt nữa. "Mang ra đi!" Sau khi kiểm tra và ký tên, TàoDoãn Anh đưa tới trước mặt thư ký Hoàng. "Đúng rồi, đợi một chút cô hãygọi cho trợ lý Từ, hỏi thăm tình trạng của cô ấy một chút xem, nếu nhưvẫn chưa khỏe hơn, nói cô ấy ngày mai cứ nghỉ thêm một ngày, đưa côngviệc của cô ấy chuyển sang cho tôi." "Dạ." Thư ký Hoàng gật gậtđầu, nhớ tới một chuyện. "Tổng giám đốc, bây giờ trợ lý là do nhân viênđiều dưỡng tạm thời chăm sóc sao?" Tào Doãn Anh ngẩng đầu, bộ dáng lạnh nhạt khiến cho thư ký Hoàng kinh hãi, trực giác chính mình hỏi sai rồi. "Hình như có bạn thân qua nhà chăm sóc cho cô ấy rồi, tôi cũng không có tìmngười khác chăm sóc nữa." Tào Doãn Anh dừng lại một thoáng, như là không vui rồi lại mở miệng. "Đợi một chút cô thuận tiện hỏi cô ấy có cầnngười đi qua hỗ trợ hay không, nếu như bạn thân của cô ấy đi rồi, thìkêu nhân viên điều dưỡng đi qua nhà của cô ấy." Cô gái buổi sángkia không biết có còn ở đó với cô hay không, nếu lỡ như đã đi rồi, chẳng phải lại chỉ còn một người cô sao? Nhớ tới bộ dạng đêm qua của cô, tuybuổi sáng đã giảm sốt, nhưng cũng khó đảm bảo sẽ không tái phát trở lại. "Dạ." Thư ký Hoàng bị anh nhìn chằm chằm mà làm cho nội tâm sợ hãi, vội vàngnhắc nhở chính mình đừng bao giờ nhiều lời như vậy nữa. "Nếu không cóchuyện gì khác nữa, bây giờ tôi sẽ đi gọi điện ngay." "Đi ra ngoài đi!" Nguyên muốn đem tâm tư quay lại công việc trên bàn, lại không tự chủ được mà quay đầu lại phía chiếc điện thoại di động. Có nên gọi điện thoại tới đó hay không? Nhớ tới bộ dáng tái nhợt đêm quacủa cô rồi lại vừa ho khan vừa nôn ói, anh đã vô tình nhíu mày mà chínhbản thân cũng không hề phát giác ra. Nhưng vừa nhấc điện thoại lên, thìlại nhớ tới cô không phải chỉ có một mình ở nhà, hai cô gái gặp được vào buổi sáng kia, đều đã tới, có lẽ sẽ lưu lại chăm sóc cô chứ? Hơn nữa buồn cười nhất chính là, ngoại trừ công việc, bọn họ chưa từng nói chuyện khác qua điện thoại. Nghĩ đến đây, tâm trạng của anh càng thêm tồi tệ hơn. Từ trước đến nay anh làm việc gọn gàn chính xác, ghét nhất sự hỗn độnkhông rõ ràng, dây dưa dài dòng, bởi vì anh hoàn toàn không có cái màngười ta hay gọi là "Tính nhẫn nại", không nghĩ tới mình lại sẽ cùng một cô gái day dưa nhiều năm như vậy. Càng giận chính là, cũng đã nhiều năm như vậy, anh vẫn không rõ trong lòng người phụ nữ này đến cùng là đang suy nghĩ cái gì! Điện thoại bị một lực quá lớn thả lại trên bàn, người đàn ông nhếch đôi môixinh đẹp dốc sức chuyên chú trở lại công việc trên bàn, không còn cố thử cầm lấy điện thoại nữa. Mặc kệ cô ấy! Chỉ nghỉ ngơi mộtngày, Từ Như Nhân liền trả phép đi làm. Trên thực tế, sau khi ngủ ởnhà cả ngày, cả người cô đã khá nhiều, ngoại trừ vẫn còn âm thanh hokhan như cũ, thì đại khái những cái khác đều đã khỏe lên. "Trợlý?" Quan Na Na vừa thấy Từ Như Nhân đi ra khỏi thang máy, liền bay vượt qua mà chạy vọt tới bên người cô. "Sao chị lại tới đây? Không phải được nghỉ ngơi thêm một ngày nữa sao? Bệnh cảm mạo của chị hết rồi sao?" "Tôi tốt hơn nhiều rồi, dù sao ở nhà cũng chỉ có nằm, còn phải tự bản thânmình lo ba bữa cơm, còn không bằng tới công ty, ít nhất còn có em sẽgiúp chị vẫn dễ dàng hơn." Từ Như Nhân cười rất thanh nhã, tiếng nói songày thường có hơi khàn khàn hơn một chút. "Không có vấn đề! Trợlý giữa trưa muốn ăn cái gì?" Nghe cô nói như vậy, Quan Na Na lập tứcđem những việc đang làm dỡ đặt xuống, chuẩn bị thi hành sứ mệnh đượcgiao. "Chị muốn ăn cơm đùi gà chiên, nhớ gọi thêm cơm cho chịnha." Liên tục hai ngày đều bị buộc phải ăn cháo loãng, cô vô cùng muốnăn một ít món ăn ngon vị đậm đà để khôi phục thể lực. "Bây giờ mà đã thảo luận chuyện cơm trưa, không phải là quá sớm sao?" "Tổng giám đốc?" Quan Na Na ngẩn người, có loại cảm giác áy náy như đang làmchuyện xấu bị bắt tận tay vậy, nhưng mà rõ ràng hình như bây giờ vẫnchưa tới giờ làm việc mà. "Sớm." Nghĩ đến sự chăm sóc đêm hôm đó của anh, thái độ của Từ Như Nhân so với ngày thường có chút nhu hòa hơn. Cô như vậy thật ra lại khiến Tào Doãn Anh phản ứng không kịp, đã thànhthói quen là mỗi lần gặp mặt thì cô sẽ dùng thái độ lạnh nhạt công thứchoá để đối mặt với mình, thái độ hiện tại lại làm cho anh nhất thờikhông tiếp nhận được. "Cô theo tôi vào đây." Từ Như Nhân không nói nhiều, mang theo tập công văn đi theo phía sau tiến vào phòng làm việc của anh. Sau khi ngồi vào ghế da, Tào Doãn Anh lại đột nhiên trầm mặc. Cảm giácgiống như có rất nhiều lời muốn hỏi cô, rồi lại nhớ đến hiện tại đang là trong công ty, mà ở công ty không được bàn luận việc riêng tư, hình như đây cũng là nguyên tắc làm việc của cô. . . . . . Nhưng những lời muốn nói lại khiến anh buồn bực phập phồng không yên, không nói thì lại thấy không thoải mái! Một hồi âm thanh ho khan, lại làm cho anh phục hồi tinh thần. "Cảm mạo còn chưa khỏe, em đã vội vã đến đi làm làm cái gì?" Anh cũng khôngquên bộ dáng suy yếu đêm hôm trước lúc đó cô vừa ho lại vừa ói, tuynhiên ngày hôm qua đã nghỉ ngơi một ngày, nhưng cũng không thể nào khỏelên nhanh như vậy a? Tuy giọng nói rất khó chịu, nhưng làm sao mà cô có thể không nghe ra đây chính là sự quan tâm của anh đối với mìnhchứ? Cho nên giọng nói của Từ Như Nhân cũng ôn hòa lại, không cùng anhđôi co. "Ngày hôm qua em đã ngủ một ngày rồi, cũng đã tốt hơn nhiều." Cố tình ngay lúc nói vừa xong, cổ họng lại có một hồi ngứa, làm cho cô ho đến không kềm chế được. "Như vậy mà lại nói là mình đã tốt hơn nhiều?" Tào Doãn Anh mặt lạnh nheomắt lại, nhưng thấy cô ho đến đáng thương như vậy, cũng chỉ có thể lấyra mấy thứ đồ đã sớm chuẩn bị đưa về phía cô. Thật vất vả mớithuận khí lại, Từ Như Nhân nhìn thấy trên tay anh một cái hộp sắt nhìnrất quen mắt, rất muốn làm như không thấy. "Cầm lấy nhai đi." Đãsớm thấy được sự kháng cự trên mặt cô, Tào Doãn Anh không cho cự tuyệtmà đem đồ nhét vào trong tay cô. "Ngay bây giờ liền nhai." Tronglúc anh hung dữ nhìn chằm chằm vào cô, Từ Như Nhân đành phải mở cái hộpra, lấy một miếng kẹo ngậm thả vào trong miệng. Lúc đầu thì cũng cònđược, nhưng sau khi lớp đường bên mặt ngoài tan hết, nét mặt của cô cũng bắt đầu nhăn nhó theo. "Không được nhổ ra." Như là sớm đoán được tính toán của cô, Tào Doãn Anh lạnh giọng cảnh cáo. Bị anh quát như vậy, Từ Như Nhân ngậm lấy viên kẹo ngậm lạnh buốt, nuốtkhông được mà nhổ ra cũng không xong, chỉ có thể dùng cặp mắt to vô tộimà trừng mắt với anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]