Chương trước
Chương sau
Lúc nửa đêm, Giang Hoài Khê bị tiếng mưa rơi đánh thức.

Nàng mở đôi mắt mơ màng ra, cảm nhận được xúc cảm mềm mại trong lồng ngực, cúi đầu, đập vào mắt chính là Lục Tử Tranh sít sao cuộn tròn thành một cục vùi trong ngực của nàng. Rõ ràng, đại khái là Lục Tử Tranh cảm thấy lạnh rồi.

Tiếng gợn sóng và tiếng mưa rào ào ào ào vang lên ngoài cửa sổ. Giang Hoài Khê hơi ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy, vải thưa màu trắng dưới gió mát hiu hiu, đang đung đưa lay động mà chập chờn.

Đồng tử Giang Hoài Khê nặng trĩu mà nhìn Lục Tử Tranh đang ngủ say, nhìn chăm chăm lông mày nhỏ bởi vì giá lạnh khó chịu mà hơi nhíu lên của cô, nhìn chăm chăm môi nhỏ hơi chu lên của cô, không cưỡng được chậm rãi đến gần. Rõ ràng là ngũ quan thanh lãnh như thế, lại ở trong màn đêm, hiển lộ ra dịu dàng đặc biệt. Khóe môi nàng mang theo nụ cười dịu dàng, hơi đưa đầu lên, nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn vào cái trán Lục Tử Tranh, sau đó mới cười một cách hài lòng thỏa dạ.

Sau đó, Giang Hoài Khê từ từ, từng chút từng chút, dè dặt rút ra tóc dài xinh đẹp bị Lục Tử Tranh đè lấy của mình, động tác nhẹ nhàng vén chăn lên xuống giường, tiếp theo, tỉ mỉ mà giúp Lục Tử Tranh dịch chăn lại, không để sót một khe hở nào.

Vừa mới xuống giường bước xuống đất, thẳng eo lên, Giang Hoài Khê liền không nhịn được nhẹ giọng hít vào một ngụm khí lạnh, bụm chặt bên eo trái.

Cảm mạo hình như đã dần hết rồi, nàng đã dần không còn ho khan nữa, Lục Tử Tranh còn vì thế mà tùy thích khua tay múa chân một phen. Chẳng qua, từ sau khi hết ho dần, mỗi ngày tảng sáng tỉnh lại, lúc đứng dậy Giang Hoài Khê đều sẽ cảm thấy, xương sườn bên trái có một loại đau đớn căng rút, đau khiến nàng trong một lúc không đứng lên nổi. Chẳng qua là, sợ Lục Tử Tranh lo lắng nên nàng vẫn chưa đề cập nó với Lục Tử Tranh.

Giang Hoài Khê chau mày bụm phần eo, đứng một hồi, mới dần cảm giác được đau đớn tiêu giảm, từ từ có thể thẳng eo lên lại.

Lục Tử Tranh ngủ không sâu, nàng sợ nàng mang giày đi lại sẽ phát sinh tiếng vang đánh thức Lục Tử Tranh, thế là nàng để chân trần, từng bước vô cùng mềm nhẹ mà đi về phía bên giường, chậm chạp đóng lại song cửa sổ to lớn mở rộng kia, để gió lạnh không thổi vào nữa.

Quay người lại, động tác Giang Hoài Khê lại đột nhiên dừng lại, thân hình cứng đờ, lần thứ hai cắn môi nhíu mày, đau đến hơi cong lưng.

Trong giấc mộng, dường như Lục Tử Tranh phát giác người bên cạnh mình không còn nữa, mơ mơ màng màng mà nhẹ giọng lẩm bẩm gọi một tiếng: "Hoài Khê?"

Giang Hoài Khê nhẫn nhịn đau đớn chạy nước kiệu về phía bên giường, rón rén mà nhấc chăn lên bò lên giường, ngồi tựa vào đầu giường, cúi đầu, đưa tay dịu dàng ôm lấy đầu Lục Tử Tranh, nhẹ giọng an ủi Lục Tử Tranh: "Tôi ở đây."

Ngay sau đó Lục Tử Tranh liền hài lòng mà cạ cạ mặt vào eo Giang Hoài Khê, ôm Giang Hoài Khê, lần nữa yên tâm mà nặng nề ngủ thiếp đi.

Giang Hoài Khê cắn môi, ngón tay dịu dàng vuốt ve sườn mặt Lục Tử Tranh, đôi mắt dịu dàng như nước, khuôn mặt xinh đẹp vừa dịu dàng lại đau buồn bị tóc dài che lại.Ý trung nhân, nhân trung ý. Hoa trong gương, trăng trong nước. Tình thâm duyên cạn, e là khó có thể cùng tuổi già.

Tử Tranh, tôi nên làm thế nào, mới có thể trong khoảng thời gian một đời hữu hạn này, cho cậu tất cả của tôi, để lúc cậu nhớ đến tôi, chỉ biết cong khóe miệng lên, mà không phải là hối hận, không phải là tiếc nuối?

Thật sự, rất muốn, rất muốn, có thể ở cạnh cậu lâu hơn một chút...

***

Trong sự hoảng hốt lo sợ của Hứa Bách Hàm, Hứa Bách Thao ôm Hứa Bách Hàm lên xe trước, sau đó, lại dè dặt mà Giang Vong lên xe, ngã ghế xuống, cho Giang Vong nửa nằm.

Hứa Bách Hàm tìm một tấm chăn khoác vào trên mình Giang Vong, ôm đầu Giang Vong, nhìn vết máu còn sót lại trên mặt cô sau khi bị nước biển gột rửa, không ngừng mà rơi nước mắt.

Chị dè dặt dùng khăn giấy lau sạch vết máu cùng mồ hôi trên mặt trên trán Giang Vong, thúc giục Hứa Bách Thao chạy nhanh một chút, chạy nhanh một chút nữa, rốt cuộc, vẫn không nhịn được trách cứ Hứa Bách Thao: "Bách Thao, vết thương trên người Vân Bạc... Em thực sự là hồ đồ, sao có thể ra tay không biết nặng nhẹ như thế..."

Lúc đó Hứa Bách Thao vừa mới cứu được Hứa Bách Hàm xong thì nhìn thấy Giang Vong vội vã đuổi tới, trong lúc nhất thời phẫn nộ và phẫn hận ngập đầy trong lòng, làm gì còn lý trí quan tâm nặng hay nhẹ gì, hai cú đầu tiên ấy, hoàn toàn là dốc sức xuống tay. Khi cậu nhìn thấy Giang Vong hôn mê bất tỉnh, trong lòng dần dần cũng có chút hối hận cùng sợ hãi, nhưng bị Hứa Bách Hàm nghiêm túc trách cứ như thế, cậu không khỏi lại có phần ấm ức.

Cậu lái xe, cau mày, liếc mắt nhìn Hứa Bách Hàm giờ khắc này toàn tâm toàn ý chỉ chú ý đến Giang Vong, trông qua lại đầy vết trầy xước trên cánh tay, còn cả nửa thân dưới đang đau đớn mang máng của mình, không nhịn được cũng kêu gào phản bác một câu: "Nhưng mà chị ấy đánh em cũng tàn nhẫn bộ, chị, chả biết liệu chị còn có cháu trai hay không nè..."

Bàn tay của Hứa Bách Hàm đang giúp Giang Vong lau mặt bỗng hơi cứng đờ, lúng túng trầm mặc một chút, một lúc lâu, mới thở dài một hơi, nín ra một câu: "Vậy lát nữa, cũng đi khám một chút đi. Nhưng mà sau đó, bất luận thế nào, cũng không được động thủ với Vân Bạc nữa."

Hứa Bách Thao cau mày, tay cầm vô-lăng nắm thật chặt, mất hứng nói: "Nhưng chị, chị ấy thật sự, có lúc hơi quá đáng mà!"

Hứa Bách Hàm cúi đầu nhẹ nhàng hôn trán Giang Vong một thoáng, như đối đãi với báu vật tưởng mất đi nhưng rồi lại tìm về được, nghiêm túc mà kiên định nói: "Bách Thao, dù ra sao, đều là chị cam tâm tình nguyện, em ấy không có lỗi."

Từ trong ánh mắt của chị, Hứa Bách Thao thấu ra được nghĩa bóng chưa nói ra khỏi miệng của Hứa Bách Hàm, tình cảm của họ, không cần người ngoài đánh giá và chõ mõm vào. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy, Hứa Bách Hàm chị gái của cậu, ánh mắt kiên định cùng mạnh mẽ như thế, không còn dịu dàng như trước kia nữa. Trong nháy mắt, cậu dường như sáng tỏ rồi, chị thật sự tìm được thứ mà bản thân chân chính muốn bảo vệ, vì thế, không còn yếu ớt, không còn thỏa hiệp, không còn lạnh nhạt.Trong lúc nhất thời, Hứa Bách Thao không biết nên cao hứng, hay nên thương tâm. Cuối cùng, chỉ nói một câu: "Xin lỗi, chị. Chỉ cần chị ấy tốt với chị, em nhất định, vĩnh viễn sẽ đứng ở bên hai người ủng hộ hai người. Thế nhưng, nếu chị ấy dám tổn thương chị nữa, bất luận ra sao, em vẫn không thể buông tha chị ta đâu."

Hứa Bách Hàm nhìn bóng lưng cao lớn bướng bỉnh trước mặt này, ánh mắt dần dần nhu hòa xuống, cuối cùng, giọng điệu vẫn mềm đi, dần dần khéo bảo, nói: "Bách Thao, nếu có một ngày em ấy phụ chị, đó cũng là chuyện giữa hai người bọn chị, em phải tin là chị có thể xử trí tốt. Mà chị là chị gái của em, em ấy cũng vậy. Điều em cần làm, hẳn là yêu em ấy như yêu chị, bảo vệ em ấy, không thể nặng bên này nhẹ bên kia."

Hứa Bách Thao cắn môi, hồi lâu không hé răng. Đột nhiên, có điện thoại gọi tới, Hứa Bách Thao liếc mắt nhìn hiển thị người gọi xong liền vội vã nhận ngay.

Điện thoại là Hứa mẹ gọi tới, thanh âm là run rẩy và sợ hãi mà Hứa Bách Thao chưa từng nghe qua, hoang mang cuống cuồng mà cả tiếng chất vấn Hứa Bách Thao: "Bách Hàm đâu, chị con đâu, nó ở đâu, nó ở đâu?!" Sau khi bà nhận được điện thoại Hứa Bách Thao hỏi thăm về hướng đi Hứa Bách Hàm xong, liền cảm thấy hoảng sợ thảng thốt, vội vã căn dặn tài xế, cũng nhanh chóng chạy tới làng du lịch.

Thật vất vả nén xuống thấp thỏm đến làng du lịch, bước vào biệt thự, đợi bà, lại chỉ là một di thư khiến lòng bà hoảng sợ hơn nữa, làm cho thân thể bà trong phút chốc liền mềm nhũn đi, gần như sắp hôn mê bất tỉnh.

Hứa Bách Thao nghe Hứa mẹ như sắp sụp đổ, vội cho hay Hứa Bách Hàm không sao, trấn an Hứa mẹ, nói cho bà biết: "Chị không bị làm sao ạ, nhưng giờ có một chút bất trắc, chúng con đang chạy về phía bệnh viện Dụ Dung gần nhất."

Hứa Bách Thao lại "dạ dạ" mà đáp lại vài câu rồi cúp điện thoại, cậu không nhịn được than thở một câu: Chị, chị thật là dọa đến mẹ rồi, em trước giờ chưa nghe giọng nói thất thố sụp đổ như thế của bà cả."

Hứa Bách Hàm cắn môi, cầm lấy tay Giang Vong, cúi đầu một cách áy náy.

Đến bệnh viện, Giang Vong nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu. Sau khi bác sĩ thăm hỏi chi tiết cụ thể, làm kiểm tra sơ bộ xong, xác định Giang Vong không bị nguy hiểm đến tính mạng, lại cẩn thận mà kiểm tra vết thương trên người Giang Vong tiếp, quyết định để Giang Vong làm kiểm tra CT trước.

Hứa Bách Thao bảo Hứa Bách Hàm chờ ở phòng cấp cứu, Hứa Bách Hàm lại một phút cũng không muốn rời xa Giang Vong, căng thẳng mà theo Giang Vong chạy lên chạy xuống.

Kết quả CT ra rồi, lúc nhìn thấy nó ghi xương đùi phải Giang Vong bị nứt, tay trái trật khớp, trong chớp nhoáng Hứa Bách Hàm liền đau lòng mà ức chế không được lệ rơi xuống. Chị không biết Giang Vong bị thương lúc nào, càng không biết, Giang Vong dùng kiên trì ra sao, mới có thể dưới tình trạng như vậy, một lần lại một lần mà đứng lên, đi về phía bờ biển, đi về phía chị, mãi đến sau cùng, đau mệt đến ngất xỉu.

Hứa Bách Thao nghe kết quả cũng hoảng hốt lo sợ, áy náy không thôi, cầm tờ báo cáo, cúi đầu, hồi lâu sau mới rầu rĩ mà xin lỗi: "Chị, xin lỗi, em không phải cố ý..."

Hứa Bách Hàm nhìn Giang Vong trên giường bệnh, cùng cô mười ngón nắm lấy nhau, mím môi, khịt khịt mũi, mới khàn khàn giọng lắc đầu an ủi Hứa Bách Thao: "Bách Thao, chị không trách em, không sao đâu..."

Hứa Bách Thao vừa định nói thêm gì nữa, ngoài cửa phòng cấp cứu đột nhiên vang lên dồn dập tiếng bước chân giày cao gót, một giây sau, bọn họ liền nhìn thấy, gần như là Hứa mẹ dùng tư thế xông lên để chạy vào phòng cấp cứu.

Trong nháy mắt khi Hứa mẹ nhìn thấy Hứa Bách Hàm, thân thể đột ngột liền lệch đi, suýt chút nữa té ngã, may mà Hứa Bách Thao nhanh tay lẹ mắt, đỡ lấy bà. Hứa mẹ sau khi đứng vững xong thì liền đẩy ra tay Hứa Bách Thao, lại vội vội vàng vàng mà đi về phía Hứa Bách Hàm.

Hứa Bách Hàm nhìn người mẹ áo mũ ngổn ngang trước mắt, làm gì còn dáng vẻ bình tĩnh muôn phương trước đây, trong một lúc cũng đỏ cả vành mắt, nghẹn ngào gọi một tiếng: "Mẹ..."

Hứa mẹ đưa tay ôm lấy Hứa Bách Hàm thật chặt, kề sát mặt vào Hứa Bách Hàm, rốt cuộc không cầm nổi lệ rơi xuống, trong lòng bà có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi Hứa Bách Hàm, nhưng vào giờ phút này, bà chỉ có thể nức nở nói: "Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, con dọa chết mẹ đấy..."

Hứa Bách Hàm một tay nắm Giang Vong thật chặt, một tay khác, sít sao ôm mẹ lại.

Một hồi lâu sau, Hứa mẹ bỗng nhiên buông Hứa Bách Hàm ra, căng thẳng nhìn Hứa Bách Hàm từ trên xuống dưới, cuống cuồng lo âu bảo: "Bách Thao nói tụi con xảy ra chút bất trắc nên phải đến bệnh viện, sao vậy, bị thương ở chỗ nào sao?"

Hứa Bách Thao sững sờ, Hứa Bách Hàm cũng sững sờ.

Hứa Bách Thao thấy Hứa Bách Hàm cắn môi, tựa hồ còn đang do dự không biết nên trả lời thế nào, cậu bèn mở miệng, định kéo Hứa mẹ ra ngoài trước để giải vây cho Hứa Bách Hàm, để Hứa Bách Hàm yên tĩnh đôi chút rồi ứng đối chuyện tiếp theo.

Nhưng không ngờ, Hứa Bách Hàm lại giành trước một bước, ở trước mặt cậu, nhẹ nhàng lại bình tĩnh nghiêm túc trả lời Hứa mẹ: "Mẹ, con không sao, không có bị thương, người bị thương là Vân Bạc."

Hứa mẹ kinh hãi đến biến sắc, không kìm lòng được hỏi vặn lại một câu: "Con nói cái gì? Vân Bạc?" Vào giờ phút này, bà mới chú ý tới, một tay của Hứa Bách Hàm, vẫn chặt chẽ mười ngón nắm lấy nhau với một cô gái xinh đẹp sắc mặc tái nhợt ngủ mê man trên giường bệnh. Bà trợn to hai mắt, trong lòng, dường như chợt hiểu ra gì đó...

Hứa Bách Hàm liếc mắt nhìn Giang Vong nằm lẳng lặng trên giường bệnh, chị nắm thật chặt tay Giang Vong, trong lòng, chậm rãi dâng lên vô hạn dũng khí.

Vân Bách, chị không sợ nữa đâu, không tiếp tục chùn chân nữa đâu, chị muốn cho em một tình yêu đường đường chính chính.

Hứa Bách Hàm ngẩng đầu lên, ánh mắt thẳng tắp đối diện với Hứa mẹ, kiên định dũng cảm nói: "Mẹ, con cuối cùng chờ Vân Bách về được rồi. Xin lỗi, lừa mẹ nhiều năm như vậy, những năm qua, vẫn khiến con canh cánh trong lòng không chỉ là hổ thẹn, mà còn là tuyệt vọng khi mất đi người yêu. Mẹ, con và Vân Bách là quan hệ yêu đương, bắt đầu từ năm con mười sáu tuổi, con đã dâng cho em ấy cả thể xác và tinh thần của con rồi."

Chị nói: "Xin lỗi, mẹ, con đã yêu một cô gái, đã yêu chính em họ của mình. Thế nhưng, đời này con không hối hận, cũng như chí này sẽ không thay đổi."

Hứa mẹ nhìn Hứa Bách Hàm cương quyết trước mắt, đầu vang lên ong ong, không nhịn được kinh ngạc mà lùi lại mấy bước, phía sau, đột nhiên có người vững vàng đỡ lấy bà, bên tai, liền vang lên giọng chất vấn trầm ổn nhưng nghiêm nghị của chồng bà: "Hứa Bách Hàm, con vừa nói cái gì?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.