Lúc ăn cơm, Lục mẹ bước ra từ trong phòng ngủ, sắc mặt đã khôi phục hơn rất nhiều, còn cười cười khen Giang Hoài Khê: “Hoài Khê nè, tay nghề này của con có thể xuất sư rồi.” Chuyển đề tài, nói với Lục Tử Tranh đang thân thiết nhìn mình rằng: “Tranh Tranh đó, con phải học hỏi Hoài Khê tí đi.” 
Giang Hoài Khê múc chén canh cho Lục mẹ, nàng cười nhẹ nhìn Lục Tử Tranh, Lục Tử Tranh lơ đễnh nói: “Con không cần học, muốn ăn ngon thì về tìm mẹ là được...” 
Lục mẹ thở dài, mang theo chút cưng chiều: “To xác thế này rồi mà vẫn như con nít vậy...” 
Lục Tử Tranh vui vẻ hơn một chút, chớp chớp mắt về phía Lục mẹ, bĩu môi làm nũng. 
Giang Hoài Khê đỡ Lục mẹ, cười nói: “Còn không phải sao, mới đùa tí mà đã khóc nhè rồi, bị người khác phát hiện còn thẹn quá thành giận muốn giết người diệt khẩu...” 
Lục Tử Tranh chuyển mắt lườm Giang Hoài Khê, đưa đũa gắp một món ăn ném vào trong bát Giang Hoài Khê: “Lúc ăn cơm mà vẫn không ngăn nổi miệng của cô!” 
Lục mẹ chỉ cười từ ái nhìn hai người họ... 
Ăn cơm xong, Lục mẹ nói không cho Giang Hoài Khê động thủ thu dọn tàn cục nữa, Giang Hoài Khê không lay chuyển được Lục mẹ, cũng chỉ đành thôi. Lục Tử Tranh bèn bắt chước làm con gái ngoan, vào nhà bếp tính hỗ trợ mẹ cô, lại bị mẹ đuổi ra ngoài, lý do là: Con đừng phiền phức mẹ là được rồi, ra ngoài tiếp Hoài Khê đi. 
Giang Hoài Khê ngồi ở phòng khách, nhìn khuôn mặt không vui 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-trich-on-nhu/120383/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.