Tròn một tuần sau khi Hàn Chi trở về nhà, dưới sự chăm sóc quá mức của Cố Tư Thành thì cô cũng tăng nhẹ được 2kg, da dẻ và thần sắc càng tốt lên trông thấy.
Ngược lại Cố Tư Thành có phần bức bách hơn, vì lo sợ sẽ ảnh hưởng đến vết thương của cô nên mỗi đêm hắn chỉ có thể một mình nín nhịn, không dám vượt quá giới hạn, cũng không dám cầu xin sự giúp đỡ từ cô, mà Hàn Chi thì quá ư vô tư, thấy Cố Tư Thành ra vào nhà vệ sinh như vậy, liền cho rằng thận hắn yếu, còn mắng hắn buổi tối không nên uống quá nhiều nước.
Sáng nay khi Hàn Chi trở mình, nhận ra chỗ nằm bên cạnh đã trống trơn từ bao giờ, cho rằng vẫn như thường lệ Cố Tư Thành dậy sớm để nấu đồ ăn sáng cho cô, xong đâu đó thì sẽ đến Cố thị làm việc.
Nhưng không, lúc này cô nhìn đồng hồ đã quá 8 giờ, Cố Tư Thành từ trong phòng tắm bước ra, nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô thì ngay lập tức bước tới, hôn lên trán cô một cái.
“Anh còn chưa đi làm sao?” Cô tròn xoe mắt hỏi.
Hắn khẽ cười: “Hôm nay sẽ đưa em đến một nơi.”
“Đi đâu thế?” Vẻ mặt cô đầy phấn khích, kể từ lúc bị thương cho đến giờ, cô bị Cố Tư Thành nhốt ở nhà, cho nên trong người đã khá bức bách, giờ nghe hắn nói vậy nên tâm trạng phút chốc bỗng trở nên hào hứng lạ thường.
“Hôm nay là ngày giỗ của ông nội, cũng vào ngày này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-vo-ngai-khong-them-muon-ngai-nua/3728747/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.