Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Chi trắng bệch, không còn giọt máu, toàn thân cô bắt đầu run rẩy, cô loạng choạng lùi về sau, cơ thể như vô lực mà ngã xuống.
“Giám đốc cô không sao chứ?”
Đôi mắt Tiêu Ngạn tràn ngập lo sợ, hắn hoảng hốt ngồi xổm xuống muốn đỡ cô dậy.
“Đừng động vào tôi!"
Hàn Chi đột nhiên trợn to mắt nhìn Tiêu Ngạn, toàn thân như con thú nhỏ đang cảnh giác, phát run, khuôn mặt tái nhợt tràn ngập vẻ sợ hãi đối với hắn.
Tiêu Ngạn kinh ngạc không nói lên lời.
Không gian xung quanh lại nhanh chóng trở về dáng vẻ u ám, cùng với đó cơn mưa dường như càng nặng hạt hơn.
Trong lòng Tiêu Ngạn tê tái, đôi mắt thoáng xoẹt qua nỗi đau đớn nhìn cô đang run rẩy.
Đáy mắt cô mang theo vẻ thê lương, trống rỗng, cùng kinh sợ...
Cảm giác như rất lâu sau, hắn mới một lần nữa can đảm cất lời: “Hàn Chi... cô làm sao thế? Hay để tôi đưa cô về nhé?”
Cô kinh hãi, liều mạng lắc đầu, giọng nói có vẻ không được ổn định.
“Không! Tránh xa tôi ra..”
Ngay sau đó cô hoảng loạn vùng dậy, chạy vội vào trong xe rồi lập tức đạp ga rời đi trước vẻ mặt ngỡ ngàng của Tiêu Ngạn.
Bất tri bất giác, hắn lâm vào trầm tư cùng lo lắng...
Chiếc xe lao nhanh trên đường phố, Hàn Chi hai mắt chăm chú nhìn về phía trước, nhưng đầu óc lại hoàn toàn trống rỗng.
Cô cắn chặt môi dưới, mạnh đến mức bật máu, nhưng mà cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-vo-ngai-khong-them-muon-ngai-nua/3708515/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.