Hàn Chi quay trở lại căn phòng 1010, nhưng mà quản lý du thuyền cho biết Tiêu Ngạn đã trả phòng và rời đi từ sớm.
Cô ngay lập tức trở về biệt thự.
Quả nhiên Tiêu Ngạn đang ở đó chờ cô, lúc này hắn đang loay hoay trong bếp nấu mì, vừa nhìn thấy cô bình an trở về, hắn như trút được tảng đá đè nặng trong lòng.
Hàn Chi bước vào, liền bị mùi thức ăn làm cho đói đến mức cồn cào ruột gan, cô tức tốc chạy tới, vội ngồi vào bàn, trên đó là tô mì mà Tiêu Ngạn vừa mới đặt lên.
“Sao anh biết tôi chưa ăn gì mà nấu mì cho tôi vậy?” Cô đưa lên một đũa mì, vừa thổi vừa háo hức nói.
“Cái đó là của tôi!” Tiêu Ngạn có hơi bất lực.
Cô liền lắc đầu: “Tôi không biết! Anh đi nấu tô khác đi!”
Nói xong cô lập tức cúi đầu ăn.
“Giám đốc ICC nói với tôi, hôm qua Cố Tư Thành đã đưa cô đi.”
Tiêu Ngạn bất chợt nói, ánh mắt lơ đễnh nhìn thấy dấu hôn trên cổ của cô, trong lòng chợt giống như có thứ gì đó đâm xuyên qua, lồng ngực lại trở nên ngột ngạt, khó chịu.
Sao hắn lại không biết đêm qua chuyện gì đã xảy ra chứ?
Cô không vội trả lời, mà ăn đến hơn nửa tô mì, sau đó thì tu hết một cốc nước mà Tiêu Ngạn vừa đưa đến, xong xuôi thì mới thong thả nhìn hắn, nở một nụ cười.
Đối với cô Tiêu Ngạn không chỉ là nhân viên mà còn là một người bạn, đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-vo-ngai-khong-them-muon-ngai-nua/3675428/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.