Ngay sau đó Hoa Mẫn chạy ra bên ngoài mua cho cô một tô cháo.
Hoa Mẫn là một cô gái dễ thương và nhanh nhẹn, kém cô 3 tuổi, từ nhỏ đã cùng với bố mẹ làm việc cho Hứa gia, đến khi cô gả cho Cố Tư Thành, vì sợ cô không thoải mái nên đòi theo chăm sóc cô cho bằng được.
Nhìn thấy Hoa Mẫn mồ hôi nhễ nhại bước vào, Hứa Hàn Chi liền nhắc nhở:
“Sao bên ngoài trời lạnh mà em lại ăn mặc phong phanh thế kia, không sợ bị cảm sao?”
Hoa Mẫn thiếu chút nữa phì cười: “Cô chủ nói gì lạ vậy, bên ngoài trời nóng thấy gia tiên luôn, mấy chậu hoa đều khô queo cả rồi.”
“Không phải tháng 11 luôn có mưa bão hả?” Chân mày cô nhíu lại, vẻ kỳ lạ.
Hoa Mẫn đặt tô cháo lên bàn, lại không để ý đến vẻ kinh ngạc của cô mà đáp: “Cô chủ, bây giờ mới tháng 7 mà.”
“Tháng 7? Em có nhầm không? Tại sao lại là tháng 7 được.” Hứa Hàn Chi lập tức bật dậy khỏi giường.
Cuối cùng Hoa Mẫn đành lôi điện thoại từ trong túi ra, rồi đưa đến trước mặt Hứa Hàn Chi.
“Cô xem, là mùng bảy tháng bảy, hôm nay chính là lễ thất tịch đó!”
Hứa Hàn Chi lập tức giật lấy, quả nhiên trên đó hiển thị rõ là ngày mùng 7 tháng 7 năm 202x.
Đồng tử cô mở to căng cứng, toàn thân như bất động.
Cô nhớ rõ tối qua là ngày 9 tháng 11 năm 202x mà.
Cô đột ngột lao đến bên cửa sổ, kéo mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-vo-ngai-khong-them-muon-ngai-nua/3647244/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.