Tuệ Di cả đêm nằm trên giường trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, cô lấy điện thoại ra định gọi thử xem Tử Minh đã tới nơi an toàn chưa. Tay cô vuốt đến số của hắn, nhưng lại ngập ngừng.
"Nhỡ anh ta cảm thấy mình phiền phức thì sao? ".
Cô tắt máy, nằm thơ thẩn trên giường. “Đáng ghét, đã hứa khi tới nơi sẽ gọi cho mình mà.Tôi không thèm nhớ tới anh nữa đâu”.
Tuệ đắp chăn, rồi nhắm mắt đi ngủ.
…
Cố Tử Minh tiếp khách hàng từ lúc tối đến tận khuya vẫn chưa xong. Vị khách hàng lần này hơi khó tính.
Cố Tử Minh lúc này đã say mèm, vị khách hàng kia cũng đã ra về từ nãy giờ. Hắn vẫn còn ngồi trong nhà hàng.
" Anh tử Minh để em đưa anh về".
Cố Tử Minh mắt nhắm mắt mở nhìn cô gái ở trước mặt, Hắn không nhớ nổi cô ta là ai. Hắn lấy tay dụi mắt rồi lờ mờ nhìn lại lần nữa.
"Tĩnh Nhược… Sao cô lại ở đây? ".
Tĩnh Nhược chỉ mỉm cười mà không trả lời câu hỏi của Tử Minh. Cô ta dìu hắn ra khỏi nhà hàng rồi đi đến khách sạn mà Cố Tử Minh đang ở.
Sau khi vào tới phòng, cô ta để hắn nằm lên giường. Tử Minh lúc này đã say đến nỗi không biết trời đất là gì.
“Cố Tử Minh, đêm nay em sẽ chăm sóc cho anh”. Tĩnh Nhược vừa nói vừa xoa xoa xương quai xanh của hắn.
Cố Tử Minh dùng chút lý trí còn sót lại, đẩy tay cô ta ra khỏi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-thieu-phu-nhan-lai-lam-loan-roi/3547561/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.