Đồng tử của Hứa Tịnh Nhi khẽ co lại. Cô chớp mắt, nhìn chăm chăm ngón tay như sợ mình gặp ảo giác. Thậm chí cô còn nín thở.
Cho tới khi ngón tay của ông cử động một lần nữa.
Là thật này…
Hứa Tịnh Nhi đứng hình mất vài giây mới đứng dậy. Cô đưa tay tới đầu giường, ấn nút gọi.
Cô Lâm là người đầu tiên lao vào. Khuôn mặt cô ấy lộ rõ vẻ lo lắng vì sợ ông cụ xảy ra chuyện gì. Cô ấy lao như bay tới bên giường, vội vàng hỏi: “Sao thế? Ông xảy ra chuyện gì sao?”
Khi cô ấy thấy ông cụ vẫn nằm yên trên giường thì mới thở phào và quay qua nhìn Hứa Tịnh Nhi.
Hứa Tịnh Nhi toàn thân run rẩy, đôi mắt trợn tròn nhìn cô Lâm. Cô chậm rãi nói từng từ: “Chị Lâm…vừa rồi, em thấy ông đã cử động ngón tay rồi”.
Cô Lâm cũng không biết là không nghe rõ hay là không dám tin mà chỉ hỏi ngược lại: “Cái gì?”
“Tay của ông cử động rồi, vừa nãy chính em nhìn thấy”.
Cô Lâm lập tức bụm miệng, hai mắt mở to giống như bị hóa đá.
Bác sĩ và trợ lý cũng bước vào. Hứa Tịnh Nhi vội vàng kể lại tình hình cho họ, sau đó Tịnh Nhi kéo cô Lâm qua một bên, để cho bác sĩ kiểm tra.
Ông cụ Cố rơi vào tình trạng hôn mê đã mấy tháng rồi, không hề có dấu hiệu khởi khắc. Nếu như không có máy móc và thiết bị hỗ trợ thì sớm đã không cầm cự nổi. Mọi người đã bắt đầu chấp nhận sự thật, rằng ông ấy sẽ không thể tỉnh lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-lai-phat-dien-roi/338433/chuong-785.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.