Đôi lông mi dài của Tả An cụp xuống, che đi cảm xúc nơi đáy mắt: “Thực ra… chuyện đã đến nước này rồi, em truy cứu quá khứ còn ý nghĩa gì chứ?”.
“Chẳng có ý nghĩa gì cả”, Hứa Tịnh Nhi trả lời rất dứt khoát, nhún vai: “Chắc là do bệnh nghề nghiệp của em, phóng viên mà, lúc nào cũng muốn làm rõ đầu đuôi ngọn ngành”.
Tả An mỉm cười, cũng không biết là anh ta cười gì, nhưng cũng đáp ứng sự tò mò của cô, thốt ra hai chữ: “Thôi miên”.
Nghe thấy hai chữ này, tuy Hứa Tịnh Nhi không quá bất ngờ, nhưng vẫn hừ một tiếng: “Các anh đúng thật là… không việc gì là không làm”.
Thực ra sau khi biết chuyện của ông cụ Cố có liên quan đến cô Bạch, lại nghĩ tới nghề nghiệp của bà ta, Hứa Tịnh Nhi cũng đã nghĩ đến hướng này, nhưng vẫn phải chính tai nghe được sự thực thì cô mới chắc chắn 100%.
Cô gõ ngón tay xuống mặt bàn, nói: “Xem ra… cô Bạch là quả bom hẹn giờ mà các anh đã chôn từ lâu đúng không?”.
Người giúp việc mang đồ ăn lên cho Tả An, Tả An tổng kết một câu đơn giản: “Tóm lại thì hiện giờ, tất cả mọi chuyện trong kế hoạch của anh đều đã… thực hiện rồi”.
Chỉ xuất hiện một điều ngoài ý muốn.
Tả An nhìn Hứa Tịnh Nhi, không nói nốt câu cuối cùng.
Hứa Tịnh Nhi biết cuộc nói chuyện này đã kết thúc, anh ta sẽ không trả lời câu hỏi của cô nữa. Chuyện về cô Bạch, anh ta có thể nói cho cô biết chắc hẳn đã là cực hạn rồi.
Hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-lai-phat-dien-roi/338409/chuong-761.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.