Hứa Tịnh Nhi không nhìn biểu cảm của Tả An, cô không thể lường trước được anh ta sẽ trả lời ra sao, giờ cô phải nghĩ xem, nếu như ông Tả truy hỏi đến cùng, thì cô nên nói thế nào.
Không ngờ, Tả An lại vô cùng thản nhiên nói: “Vâng, Tịnh Nhi ngủ rất ngon, cả đêm đều ngủ trong lòng con, chẳng có gì không quen, bố không cần lo lắng”.
Hứa Tịnh Nhi sững người.
Cô thật sự không ngờ, trước mặt bố mình Tả An lại lựa chọn che giấu cho cô, thậm chí còn vì cô mà nói dối, dù sao… lời nói này của anh ta cũng đập tan mọi nghi ngờ.
Ông Tả nghe lời khẳng định chắc như đinh đóng cột của anh ta, mắt chạm mắt, anh ta không hề có chút tránh né hay rụt rè, ông ta cười ấm áp: “Vậy thì tốt”.
Tả Tư và Cố Khiết Thần ở ngoài cửa nghe toàn bộ câu chuyện, cuối cùng cũng đi vào.
So với sự lễ phép và kính trọng của Tả An trước mặt bố, thì Tả Tư lại khá tùy tiện, cô ta đi vào, đến một câu chào hỏi cũng không có, cứ thế kéo ghế ngồi xuống, tư thế lười nhác.
Tay chống cằm, khuỷu tay chống xuống bàn, nói giọng trêu chọc: “Bố, người ta ngọt ngào lắm, cô Hứa có gì không quen, hay không ngủ được, Tả An tự biết cách chăm sóc, cần gì bố phải lo”.
Ông Tả quay đầu nhìn Tả Tư, dường như không hài lòng với bộ dạng đó của cô ta, nhưng chỉ cau mày, chứ không trách móc gì. Ngược lại, ánh mắt hướng về Cố Khiết Thần đi vào sau, ông ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-lai-phat-dien-roi/338390/chuong-742.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.