Chương trước
Chương sau
“Tịnh Nhi, chuyện hôm nay không phải do anh làm, lần này quả thực là ngoài ý muốn”.
Hứa Tịnh Nhi nghe thấy thế, đầu tiên là sửng sốt, sau đó không nhịn được bật cười, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn dáng vẻ vô cùng nghiêm túc của anh ta, nói đùa: “Cấp trên đại nhân, anh nghiêm túc như vậy làm em tưởng anh định nói gì cơ, hóa ra là chuyện này à…”
“Em có khả năng phán đoán, chuyện nào là cố ý, chuyện nào là vô tình, em đều nhìn ra được, anh không cần giải thích đâu”.
Tả An hơi cụp mắt xuống, ánh mắt có chút lạc lõng: “Anh chỉ không muốn em hiểu lầm”.
Ngừng một chút, giọng nói của anh ta có chút tự giễu: “Có lẽ em cảm thấy lời giải thích của anh rất buồn cười, nhưng anh vẫn muốn giải thích với em”.
“Tịnh Nhi, anh không biết em nghĩ thế nào về tình cảm của anh dành cho em, nhưng dù sao lúc ban đầu, anh có ý đồ không trong sáng với em, nên em cảnh giác với anh, luôn tỏ vẻ kiêng dè với mọi việc anh làm. Đây là chuyện bình thường, nhưng… anh cũng không thể để em luôn giữ thái độ như vậy với anh được, đúng không nào?”.
Nụ cười trên khuôn mặt Hứa Tịnh Nhi dần biến mất.
Cô không có ý cười nhạo anh ta, chỉ cảm thấy anh ta hơi làm quá lên, không ngờ… vì anh ta thực lòng quan tâm, nên mới giải thích rõ ràng một chuyện nhỏ nhặt, không muốn để cô hiểu lầm.
Hiện giờ, những người có thể giữ được sự chân thành trong tình cảm, không chút giấu giếm, đúng là đếm trên đầu ngón tay.
Tả An lăn lộn trong thương trường nhiều năm, là người đã trải qua mọi âm mưu quỷ kế, vậy mà có thể nói thẳng những lời thật lòng với người mình thích không chút giấu giếm, đúng là khiến người ta vừa kinh ngạc vừa khâm phục.
Hứa Tịnh Nhi nhẹ giọng nói: “Em xin lỗi”.
Nói đến cùng vẫn là cô không để ý, còn anh ta lại quan tâm, nên mới dẫn đến cảm giác chênh lệch như vậy.

Dường như không muốn thấy dáng vẻ ngượng ngập của cô, Tả An nhanh chóng thu lại tất cả cảm xúc trong mắt, cười dịu dàng: “Tịnh Nhi, em không cần phải xin lỗi, em đâu có làm sai điều gì, là anh không đúng, khiến em áp lực phải không?”.
“Em cứ làm theo suy nghĩ của mình là được rồi, là anh không khống chế được bản thân, sau này anh sẽ không thế nữa”.
“…”
Hứa Tịnh Nhi cắn môi, im lặng nửa phút, bàn tay cô khẽ siết chặt, sau đó lại thả lỏng, ngước mắt nhìn Tả An, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, nói rõ ràng từng chữ: “Cấp trên đại nhân, thực ra anh nói cũng không sai, nếu em đã đồng ý muốn thử với anh, thì em không nên cứ giậm chân tại chỗ, như vậy là không công bằng đối với anh”.
“Thực ra vừa rồi nhìn thấy cảnh Cố Khiết Thần và Tả Tư ở bên nhau, em cũng không buồn quá đâu. Con người luôn phải tiến về phía trước, bây giờ cũng là lúc em nên tiến về phía trước rồi”.
Ngừng một chút, cô hạ giọng, cố ra vẻ thoải mái: “Có lẽ bây giờ vẫn chưa bước được dài như vậy, nhưng em sẽ cố gắng, sẽ có một ngày, em có thể sải một bước lớn, bỏ lại quá khứ phía sau”.
Đương nhiên Tả An sẽ tin lời cô.
Cô là ai chứ? Cô là Hứa Tịnh Nhi, là cô gái dù có gặp bất cứ khó khăn gì, cũng vẫn dũng cảm tiến về phía trước.
Mấy năm trước lúc chạy tin, cô vượt qua khó khăn hết lần này đến lần khác, khiến người ta phải ngạc nhiên hết lần này đến lần khác…
Anh ta bỗng nhiên hiểu ra tại sao mình lại đối xử với cô đặc biệt như vậy. Cô mà làm nũng là anh ta sẽ đáp ứng yêu cầu của cô, có lẽ lúc đó không hoàn toàn là vì ân tình của Cố Khiết Thần.
Anh ta nhìn cô, không nhịn được nói: “Vậy…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.