Chương trước
Chương sau
Hứa Tịnh Nhi đẩy cửa, đi ra ngoài.
Hai đồng nghiệp nhìn thấy cô, trợn tròn mắt, đưa mắt nhìn nhau.
Hứa Tịnh Nhi đi đến bồn rửa tay, vặn vòi nước rửa tay, sau đó rút một tờ giấy lau khô tay. Khi nhấc chân định đi, cô còn quay đầu nói với hai người đó: “Thật sự không phải kiểu quan hệ đó, chính chủ bác bỏ tin đồn nha!”.
Nữ đồng nghiệp 1: …
Nữ đồng nghiệp 2: …
Hứa Tịnh Nhi nghĩ ngợi một lúc lại nói: “Hãy giúp tôi lan truyền chuyện này, nếu không, tôi sẽ trả thù các cô!”.
Nói xong, cô còn cố ý làm ra vẻ hung dữ.
Hai nữ đồng nghiệp lập tức run rẩy, gật đầu như giã tỏi: “Biết rồi, chúng tôi sẽ làm vậy!”.
“Cảm ơn”.
Hứa Tịnh Nhi ra khỏi phòng rửa tay, quay về bàn làm việc của mình, ôm một chồng tài liệu lên, sau đó gõ cửa phòng Phó tổng giám đốc.
“Mời vào”.
Hứa Tịnh Nhi đi vào, đứng trước bàn làm việc, đầu tiên là đặt những tài liệu đó lên bàn, chỉ ra những cái cần anh ta ký, sau đó khi Tả An cúi đầu ký tên, cô cân nhắc từ ngữ một lúc.

Tả An ký tên xong, đóng tài liệu lại, đưa cho cô, Hứa Tịnh Nhi lại không nhận lấy.
Anh ta liếc nhìn vẻ mặt cô, khẽ nhướng mày: “Còn chuyện gì sao?”.
Hứa Tịnh Nhi cũng không xác định cấp trên đại nhân có biết chuyện này không, nên cô nói một cách uyển chuyển: “Cấp trên đại nhân, mấy hôm nay anh có… nghe thấy mấy lời khó tin, vừa nghe đã biết là giả không?”.
Tả An nhếch khóe môi, anh ta đặt bút ký tên xuống, dựa người vào ghế, không đáp mà hỏi ngược lại: “Ví dụ như?”.
Hứa Tịnh Nhi khẽ nuốt nước bọt: “Ví dụ như… chuyện liên quan đến anh, liên quan đến tôi, liên quan đến một số thông tin không xác thực giữa tôi và anh…”.
Làm nhà báo lâu rồi, thuật ngữ chuyên nghiệp theo thói quen bật ra.
Tả An khẽ cười, nói thẳng: “Cô đang nói đến chuyện trong công ty đồn chúng ta có quan hệ mờ ám, thậm chí nói chúng ta yêu nhau đấy sao?”.
Quả nhiên… có thể truyền đến tai cô thì cũng có thể truyền đến tai cấp trên đại nhân, dù sao tai mắt của anh ta không ít.
“Xin lỗi cấp trên đại nhân, mấy hôm trước anh chăm sóc tôi lại bị mọi người suy đoán bậy bạ, làm tổn hại đến hình tượng của anh. Nhưng giữa chúng ta trong sạch, chỉ cần thống nhất thanh minh với bên ngoài thì sẽ không ai nhắc tới tin tức giả này nữa”.
Tả An im lặng một lúc, lắc đầu.
Hứa Tịnh Nhi ngạc nhiên: “Ý anh là sao?”.
Anh ta đứng dậy, đi vòng qua bàn làm việc, đến trước mặt Hứa Tịnh Nhi, hạ mắt xuống, tầm nhìn dừng trên khuôn mặt cô, mở lời: “Tôi không muốn thanh minh”.
“Vì sao?”.

Hứa Tịnh Nhi vô cùng khó hiểu, dù sao tin đồn này cũng không có ích lợi gì cho anh ta.
“Bởi vì…”, Tả An hạ thấp giọng, ánh mắt nhuốm vẻ chân tình: “Đối với tôi mà nói, đó không phải thông tin không xác thực, cũng không phải tin tức giả”.
“…”.
Cho nên ý anh ta là, anh ta có… tình cảm nam nữ với cô?
Hứa Tịnh Nhi ngây ra tại chỗ, đứng sững nhìn chằm chằm Tả An mười mấy giây, sau đó đột nhiên quay người, chạy ra khỏi văn phòng.

Hứa Tịnh Nhi tạm thời không thể ở gần cấp trên đại nhân được nữa, thế nên cô lấy điện thoại, đi về phía thang máy, chuẩn bị xuống quán cà phê dưới lầu ăn bánh bình tĩnh lại.
Ai ngờ cô vừa mới bước vào thang máy, Cố Khiết Thần cũng bước vào cùng một thang máy.
Ở cùng một công ty, gặp mặt là điều không thể tránh khỏi, Hứa Tịnh Nhi chỉ đành tránh ánh mắt đi chỗ khác, xem như không thấy anh.
Cửa thang máy đóng lại, thang máy đi xuống.
Hứa Tịnh Nhi và Cố Khiết Thần đứng mỗi người mỗi góc, ai cũng không nói gì, trong thang máy yên tĩnh vô cùng.
Ngay khi thang máy sắp đến tầng một, giọng anh đột nhiên vang lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.