Chương trước
Chương sau
Đêm càng lúc càng khuya, trên đường đã không có người qua lại.
Tả An đưa tay xem đồng hồ, sắp mười hai giờ. Hứa Tịnh Nhi say đến như vậy, không thể để mặc cô quấy phá nữa, vẫn nên đưa cô về nghỉ ngơi nhân lúc còn sớm. Nếu không, ngày mai thức dậy, rượu còn sẽ rất khó chịu.
“Nên đi về rồi, đứng dậy, tôi đưa cô về”.
Hứa Tịnh Nhi cũng đã hơi mệt, không phản đối, rất ngoan ngoãn gật đầu.
Cô đặt hai chân xuống đất, đang định đứng lên. Tả An thấy cô say rượu đến mức quên mang giày, bất đắc dĩ lắc đầu, lại nói: “Đợi một chút, mang giày vào trước đã”.
“Ồ, được”, Hứa Tịnh Nhi ngoan ngoãn trả lời, sau đó thật sự ngồi xuống đó, không động đậy.
Tả An không khỏi nhắc nhở một câu: “Mang giày”.
Hứa Tịnh Nhi ngẩng đầu nhìn anh ta, nói: “Mang đi!”.
Hai người nhìn nhau mất nửa phút, Tả An mới hiểu ra ý của cô, chẳng lẽ là… bảo anh ta mang cho cô?
Lần này đến lượt Hứa Tịnh Nhi thúc giục: “Mang giày đi!”.
Tả An bóp chặt ấn đường, thôi vậy… anh ta không muốn so đo với phụ nữ uống say. Đừng thử nói lý với bọn họ, có thể thuận theo thì thuận theo đi, nếu không, không biết phải giày vò đến mấy giờ.
Anh ta chỉ đành khom đầu gối, quỳ một chân trước mặt Hứa Tịnh Nhi. Hứa Tịnh Nhi vui vẻ phối hợp đưa chân lên.
Tả An nhìn bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn đó, lại cảm thấy thần kỳ, chân của phụ nữ lại có thể nhỏ đến thế này. Chân nhỏ thế này mà hình như lại có sức mạnh vô tận.
Bởi vì cô đi chân trần trên đường một lúc lâu, trên chân dính đầy bụi bặm, Tả An đưa tay khẽ phủi cho cô, sau đó lấy giày cô sang, hơi vụng về mang vào cho cô.

Kiều Sở lái xe, đỗ bên đường đợi bọn họ ở không xa, thỉnh thoảng quan sát tình hình của bọn họ. Nhìn thấy cảnh ấy, đồng tử trong mắt anh ta co lại, ánh mắt dần trở nên phức tạp.
Tả An mang giày cho Hứa Tịnh Nhi xong, dìu cô đứng dậy: “Tự đi được không?”.
Hứa Tịnh Nhi vô cùng tự tin gật đầu: “Đương nhiên có thể, tôi không say! Tôi vẫn còn tỉnh táo!”.
Nói xong, cô tiến tới trước, ngay sau đó, cô đi theo quỹ đạo hình chữ S, lại còn loạng choạng, suýt chút nữa ngã chổng vó.
Tả An thở dài, từ bỏ trò chuyện với cô, bước lên dìu cô đi về phía xe. Sau đó anh ta kéo cửa xe ra, vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ đẩy cô vào trong, xong xuôi rồi mới ngồi vào xe.
Sau khi ổn định chỗ ngồi, anh ta khẽ thở phào, nói với Kiều Sở ở phía trước: “Chở cô ấy về chung cư trước”.
Kiều Sở gật đầu, khởi động xe.
Trên đường về, Hứa Tịnh Nhi lăn lộn đã mệt, dựa vào ghế ngủ, đến tận chung cư cũng chưa tỉnh dậy. Tả An cũng không có ý định gọi cô dậy, bế ngang cô lên, đưa thẳng vào phòng trong căn hộ, sau đó rời đi.
Xuống lầu, anh ta ngồi vào trong xe, giọng nói đã có chút mệt mỏi: “Về thôi”.
Lần này Kiều Sở lại không lái xe đi ngay, mà là ngẩng đầu nhìn về phía Tả An qua kính chiếu hậu, động đậy môi, muốn nói lại thôi. Khoảng vài giây sau, anh ta vẫn mở lời: “Anh Zoe, có vài lời tôi không biết có nên nói hay không”.
Tả An nâng mí mắt lên: “Tôi biết cậu muốn nói gì, nhưng mà, cậu không cần phải nói, tôi biết phải làm thế nào”.
Kiều Sở âm thầm thở dài.
Anh ta là người từng tiếp xúc với Hứa Tịnh Nhi, từng nhìn thấy lúc Hứa Tịnh Nhi chạy tin, hết lần này đến lần khác xoay chuyển tình thế, hết lần này đến lần khác tưởng chừng vô vọng, nhưng cuối cùng lại lội ngược dòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.