Gió khẽ thổi. Mái tóc Hứa Tịnh Nhi bay bay, chạm nhẹ vào khuôn mặt của Tả An. Đôi mắt điềm tĩnh của anh ta bỗng khẽ dao động.
“Cô nói gì?”, giọng của anh ta vẫn vô cùng dịu dàng. Thế nhưng nếu nghe kỹ thì có thể nhận ra sự ngạc nhiên.
Hứa Tịnh Nhi nhìn anh ta, lặp lại lần nữa: “Tôi nói, nếu như anh muốn nuốt gọn tập đoàn Cố Thị thì để tôi tham gia cùng”.
Giọng cô vô cùng thản nhiên.
Tả An im lặng một lúc giống nhưng đang tiêu hóa lời của cô. Lúc anh ta lên tiếng một lần nữa thì đã lấy lại vẻ bình tĩnh vốn có: “Lý do”.
“Lý do rất rõ ràng rồi, không phải sao?”
Hứa Tịnh Nhi cười lạnh lùng, quay đầu nhìn lên bầu trời. Đôi mắt cô ánh lên vẻ oán hận và bất cam: “Tại sao tôi lại cứ là người bị vứt bỏ? Dựa vào cái gì mà tôi suốt ngày trở thành vật hi sinh như vậy chứ?”
“Lúc tôi và Khiết Thần ly hôn, tôi không lấy một đồng của anh ta. Thậm chí số tiền một tỷ tệ, mỗi tháng tôi đều phải trả. Nhưng tôi bỗng nhiên ý thức được rằng tôi quá ngốc”.
“Lúc tôi thích anh ấy, tôi coi anh ấy như bảo bối. Giờ thì tôi hận anh ấy”.
Lúc nói ra những lời này, Hứa Tịnh Nhi quay qua nhìn Tả An: “Tôi đã từng yêu bao nhiêu thì giờ cảm thấy hận bấy nhiêu. Tôi không muốn nhìn thấy bộ dạng trịch thượng, luôn coi người khác không ra gì đó nữa. Anh ta đã bỏ tôi hai lần, lần nào tôi cũng là người tay trắng. Thì lần này tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-lai-phat-dien-roi/338321/chuong-673.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.