Hứa Tịnh Nhi bước vào.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng máy móc kêu nhẹ khiến cô không khỏi bước khẽ hơn như sợ làm phiền đến Khiết Thần đang nghỉ ngơi.
Cô nhìn một lượt, không thấy trợ lý Lâm. Thế là cô thở phào. Nếu có trợ lý Lâm ở đây thì anh ta sẽ không để cô ở lâu.
“Cô Hứa, mời ngồi. Tôi đi rót nước cho cô”.
Cô Lâm quay người rời đi. Động tác của cô ấy cũng vô cùng nhẹ nhàng, hơn nữa rất thuần thục. Có lẽ thời gian vừa rồi chăm sóc cho ông cụ nên cô ấy đã quen rồi.
Hứa Tịnh Nhi ngồi xuống sô pha, nhìn về phía giường bệnh. Sắc mặt Khiết Thần hơi tái, nhưng anh ngủ khá ngon giấc.
Lúc cô Lâm bưng nước vào thì nhìn thấy dáng vẻ Hứa Tịnh Nhi đang nhìn Khiết Thần. Cô ấy bèn động viên: “Cô Hứa không cần quá lo lắng, cậu chủ ổn rồi. Tối qua lúc tỉnh dậy thì đầu óc tỉnh táo lắm”.
Vừa nói, cô ấy vừa đưa nước cho Hứa Tịnh Nhi.
Hứa Tịnh Nhi nói: “Cảm ơn”.
Cảm ơn cô ấy vẫn giữ thái độ như trước kia với cô. Cũng cảm ơn cô ấy đã nói cho Tịnh Nhi biết tình hình của Khiết Thần.
Từ lúc cô bước vào nhà họ Cố, trừ ông cụ ra thì có cô Lâm là người đối xử tốt với cô nhất. Cô thật sự rất biết ơn. Đó cũng là lý do dù trợ lý Lâm có nói những lời khó nghe thì cô cũng không giận anh ta.
Hứa Tịnh Nhi uống nước, do dự rồi khẽ nói: “Chị Lâm, ông…gần đây vẫn khỏe chứ?”
Nhắc đến đây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-lai-phat-dien-roi/338311/chuong-663.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.