Chương trước
Chương sau
Khí chất của Tiêu Thuần quá mạnh mẽ, hơn nữa người đẹp vừa nhìn qua là có thể nhận ra đây là cô chủ nhà họ Tiêu thường xuyên tới hộp đêm. Cô ta lập tức biến sắc, lửa giận lập tức biến mất, ngón tay không ngừng run rẩy chỉ về hướng mà Từ Soái chạy đi: “Chạy, chạy sang phía đó rồi!”.
Tiêu Thuần và Hứa Tịnh Nhi chạy về phía đó, mỗi người lại giẫm chân lên tờ giấy, giấy trắng trở nên bẩn thỉu, trái tim người đẹp cũng tan nát theo.
Từ Soái tách đám người, liều mạng chạy về phía trước, nhưng Tiêu Thuần và Hứa Tịnh Nhi nhanh chóng đuổi tới sau lưng. Anh ta vì tránh bị bọn họ đuổi kịp rồi lại nghiêm hình, nên chạy thẳng vào nhà vệ sinh!
Nhưng anh ta còn chưa kịp thở dốc, Tiêu Thuần đã đạp cửa nhà vệ sinh, xông vào trong cùng với Hứa Tịnh Nhi.
Những người đàn ông trong nhà vệ sinh sợ run, kinh hoảng vội vàng kéo khóa quần, trợn tròn mắt nhìn bọn họ.
Từ Soái rất cạn lời và kinh hoảng: “Các… các cô thật là quá đáng! Ở đây là nhà vệ sinh nam! Nhà vệ sinh nam đấy có hiểu không?”.
“Ha”, Tiêu Thuần nhếch môi, phát ra tiếng cười nhạt, sau đó hất cằm, nói với những người đàn ông khác: “Không muốn ảnh hưởng đến người vô tội thì đi mau!”.
Đám đàn ông lập tức chạy ra ngoài.
Từ Soái cũng muốn nhân cơ hội chạy đi, nhưng lúc đi ngang qua Tiêu Thuần lại bị cô ấy tóm vạt sau áo một cách chuẩn xác, không hề nể tình kéo trở về, đẩy thẳng đến tường cạnh bên.
Từ Soái cạn lời: “Em là phụ nữ gì vậy, sức lực lớn thế! Em tập đấm bốc rồi hay gì?”.

Tiêu Thuần vung tay, nắm thành nắm đấm, quơ qua lại trước mặt anh ta: “Tập rồi đấy, thế nào, muốn nếm thử mùi vị bị đánh không?”.
“…”.
Lúc này, Hứa Tịnh Nhi bước lên, nở nụ cười dịu dàng với Từ Soái, tràn ngập gương mặt trắng trẻo của cô, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại: “Từ Soái, chúng tôi chỉ đến tìm anh chơi, anh đừng sợ, chúng tôi không làm gì anh đâu”.
Tìm anh ta chơi, nói như vậy ai tin chứ?
Lần trước suýt chút nữa lấy nửa cái mạng của anh ta, lần này chắc chết trong tay hai chị em họ luôn quá.
Từ Soái yếu ớt nói: “Không chơi có được không? Mẹ tôi gọi tôi về ngủ rồi”.
Hứa Tịnh Nhi cười lắc đầu: “Không được”.
“…”.
Từ Soái kháng nghị vô hiệu, bị Tiêu Thuần và Hứa Tịnh Nhi lôi vào phòng VIP chuyên thuộc, ba người đi quanh một bàn trà hình tròn, trên đó đặt đầy rượu.
Thấy bộ dạng không còn gì hối tiếc của Từ Soái, Hứa Tịnh Nhi nói: “Thế này vậy, lần này tôi sẽ không ép anh uống rượu, chúng ta chơi trò chơi, chơi trò… “nói thật hay mạo hiểm” đơn giản nhất! Anh không muốn uống rượu thì trả lời câu hỏi là được”.

Kết quả không phải vẫn là bị gài sao?
Từ Soái bỗng nhiên hơi hiểu ra, vì sao lúc trước Cố Khiết Thần lại bị Hứa Tịnh Nhi tóm được. Con mẹ nó, người phụ nữ này nhiều tâm tư và mánh khóe thật!
Thế này ai mà đỡ được!
“Đương nhiên, nếu anh không muốn trả lời, uống rượu cũng được!”.
Cho nên, không bị gài thì là bị chuốc rượu, say rồi thì vẫn bị gài… Tôi thật sự cảm ơn cô đã cho tôi lựa chọn!
Dù Từ Soái oán thầm trong bụng, nhưng đã bị tóm lại rồi, không chơi thì tuyệt đối không thể thoát khỏi móng vuốt của hai người này!
“Được, chơi thì chơi! Chơi thế nào?”, Từ Soái đập bàn, hét lên.
Lúc anh ta chơi bời ở bên ngoài, Hứa Tịnh Nhi vẫn còn là đứa bé ngoan ở trong nhà cơ, anh ta còn chơi không lại cô hay sao? Đùa gì chứ!
“Được, vậy thì bắt đầu đi! Chúng ta chơi đổ xúc xắc, ai thấp nhất thì người đó thua!”.
Ba bộ xúc xắc đặt bên tay ba người, mọi người cùng bắt đầu lắc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.