Chương trước
Chương sau
“Ừ”.
Hứa Tịnh Nhi vừa đáp vừa đi vào, ngồi xuống sô pha.
Tiêu Thuần cũng ngồi xuống bên cạnh cô, chống hai tay vào đầu gối, nhìn Hứa Tịnh Nhi đầy nghiền ngẫm, nói: “Vậy các cậu gặp nhau lúc nào vậy?”.
Hứa Tịnh Nhi cũng không kể với Tiêu Thuần những chuyện ở nước ngoài, thế nên cô ấy không biết chuyện cô và cấp trên đại nhân đã gặp nhau từ trước.
Lúc này cô ấy hỏi tới, Hứa Tịnh Nhi liền đáp: “Có một lần mình bị ốm, trong lúc mê man gọi điện thoại nhầm, anh ấy sợ mình xảy ra chuyện, nên đã đến chung cư chăm sóc mình. Về sau, để cảm ơn anh ấy thì mình mời anh ấy ăn bữa cơm, thế là gặp nhau thôi”.
Cô nói rất nhẹ nhàng, nhưng Tiêu Thuần nghe lại nhíu mày.
Hứa Tịnh Nhi liếc thấy vẻ mặt cô ấy: “Cậu làm sao vậy?”.
“Cậu nói cậu và cấp trên đại nhân trước giờ chỉ có mối quan hệ công việc. Nhưng cậu bị ốm, chỉ một cuộc điện thoại đã có thể khiến anh ta chạy đến chăm sóc cho cậu. Tịnh Nhi, vị cấp trên đại nhân này đối với cậu đúng thật là… để tâm lắm. Liệu anh ta có…”
“Dừng!”.
Sao Hứa Tịnh Nhi có thể không biết cô ấy đang ám chỉ điều gì chứ? Cô thẳng thừng ngắt lời, trả lời dứt khoát: “Không có, bọn mình thực sự chỉ là cấp trên cấp dưới đơn thuần. Anh ấy không có bất cứ tình cảm nam nữ gì với mình, mình đối với anh ấy lại càng không”.
Vẻ mặt cô nghiêm túc, ánh mắt rất vô tư trong sáng, Tiêu Thuần biết những lời cô nói là thật, nhất thời không biết nên than thở hay nên thở phào.
Cô ấy nắm lấy tay Hứa Tịnh Nhi, nghĩ một lát, rồi vẫn nhẹ giọng nói: “Tịnh Nhi, đương nhiên là mình hy vọng cậu và anh Khiết Thần có thể… ở bên nhau, mình hy vọng các cậu có thể hạnh phúc, nhưng bây giờ anh Khiết Thần vừa quá đáng vừa lạnh nhạt, không ai biết rốt cuộc anh ấy đang nghĩ gì. Nếu duyên phận của các cậu thực sự đã hết, cậu có thể có duyên phận mới, thì thực ra cũng là chuyện tốt…”

Hứa Tịnh Nhi lật tay lại nắm lấy tay cô ấy: “Thuần Thuần, cậu đừng nghĩ vớ vẩn nữa. Bây giờ mình không có bất cứ tâm trạng nào để phát triển tình cảm mới, cậu biết mục đích tại sao mình trở về mà. Mình phải làm rõ nguyên nhân hủy hôn vào ba năm trước, cũng phải làm rõ nguyên nhân ly hôn của ba năm sau. Chỉ có biết được hai chuyện này, thì mình mới có thể thực sự giải thoát và hết khúc mắc. Đến lúc đó, mình lại nghĩ đến chuyện này cũng không muộn”.
“Cậu có thể nghĩ được như vậy là tốt nhất”, Tiêu Thuần ôm lấy Hứa Tịnh Nhi, có chút thương xót và đau lòng: “Tịnh Nhi, cậu quả thực đã trưởng thành rất rất nhiều…”
Có lúc, rất nhiều chuyện nhìn quá rõ ràng lại là một nỗi đau khổ, giống như cô ấy lúc trước.
Bây giờ Hứa Tịnh Nhi cũng vậy, cô biết quá rõ tất cả mọi chuyện, biết rõ mình muốn gì, cũng biết rõ sau khi có được đáp án, có lẽ sẽ thực sự buông bỏ được.
Cô ấy chỉ có thể hy vọng là anh Khiết Thần không thực sự vô tình đến như vậy.

Hai ngày sau, tập đoàn Cố Thị.
Hứa Tịnh Nhi không có quần áo đi làm chính thức, nên hôm qua đã đi mua hai bộ. Sau khi thay quần áo, cô chải đầu buộc tóc đuôi ngựa nhìn cho chín chắn, đi giày cao gót, ngồi cùng xe với cấp trên đại nhân đến cửa.
Xe dừng, cô xuống xe trước, đứng ở một bên chờ cấp trên đại nhân, sau đó cô và Kiều Sở một trái một phải đi theo phía sau, cùng anh ta bước vào tòa nhà Cố Thị.
Ba người đi thang máy lên tầng cao nhất, tiến về phía phòng họp.
Lúc đến cửa phòng họp, Hứa Tịnh Nhi nuốt nước bọt, hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực, đẩy cửa phòng họp ra, bước vào.
Cấp trên đại nhân ngồi luôn vào chiếc ghế đầu tiên bên tay trái ghế chủ tọa. Mới ngồi xuống, vóc dáng cao lớn của Cố Khiết Thần đã bước vào phòng họp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.