Chương trước
Chương sau
Quả nhiên, anh ta nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi đẩy theo valy chậm rãi đi tới.
Cho đến khi cô đứng trước mặt bọn họ, anh ta vẫn tràn đầy ngạc nhiên… Anh Zoe tiên đoán như thần! Có thể khẳng định Hứa Tịnh Nhi sẽ về nước cùng với anh ta!
Cấp trên đại nhân vừa đưa ly cà phê chưa uống sang cho Hứa Tịnh Nhi, vừa nhẹ nhàng nói: “Cô đến rồi”.
Hứa Tịnh Nhi nhận lấy ly cà phê, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn”.
Cô mím môi, sau đó mới tiếp tục nói: “Hôm nay tôi về nước với anh, nhưng… tôi vẫn chưa suy nghĩ xong rốt cuộc có phát triển lâu dài ở trong nước hay không, tôi vẫn cần chút thời gian”.
Dường như cấp trên đại nhân cũng không bất ngờ với lời cô nói, thản nhiên gật đầu: “Được, khi nào cô nghĩ kỹ rồi, lúc đó lại nói với tôi là được”.
Sau đó, anh ta quay sang tài xế, dặn dò: “Anh đi với cô ấy làm thủ tục lên máy bay đi”.
Tài xế gật đầu: “Cô Hứa, xin mời đi bên này”.
Hứa Tịnh Nhi hơi ngạc nhiên, lúc nhìn sang cấp trên đại nhân, anh ta nói thẳng: “Vé máy bay của cô, tôi đã chuẩn bị sẵn từ lâu rồi. Tôi cảm thấy cô sẽ mang lại tin tốt cho tôi”.
“…”.

Lúc này, Hứa Tịnh Nhi nhìn thấy rõ rệt khí phách nắm giữ toàn cục của một người cấp trên, cô cũng thường hay cảm giác được khí chất này trên người Cố Khiết Thần.
Thật ra Hứa Tịnh Nhi luôn cảm thấy có lẽ cấp trên đại nhân không chỉ là ông chủ của một tòa soạn báo, bối cảnh phía sau anh ta có lẽ rất mạnh mẽ. Lúc này, cô bỗng cảm thấy có khi bối cảnh của cấp trên đại nhân còn mạnh hơn trong tưởng tượng của cô.
Người còn trẻ tuổi mà đã có khí chất như vậy, nói thật ít nhiều sẽ khiến người ta có chút áp lực và kiêng dè.
Trời sinh anh ta lại có gương mặt tươi cười hòa nhã, cho người khác cảm giác vô hại, Hứa Tịnh Nhi lại cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi.
Cô lắc đầu, xua đi những ý nghĩ linh tinh, nói với tài xế: “Vậy làm phiền anh rồi”.
Làm xong thủ tục lên máy bay, gửi xong hành lý, tài xế dùng ánh mắt tiễn anh Zoe và Hứa Tịnh Nhi qua cổng kiểm tra an ninh, nhìn bóng dáng bọn họ sóng vai nhau, có một cảm giác trai tài gái sắc.
Nhìn một hồi, đáy mắt anh ta lướt qua vẻ phức tạp, cũng có chút lo lắng.

Thời gian này, Hứa Tịnh Nhi ngủ không ngon, sau khi lên máy bay thì thả lỏng. Dù gì cũng đã quyết định, sự mệt mỏi của cơ thể dâng lên, cô nói với cấp trên đại nhân một tiếng rằng cô muốn ngủ một lúc, sau đó đeo bịt mắt, hạ thấp lưng ghế, nằm ra sau.
Lúc tiếp viên hàng không đến đưa nước, cấp trên đại nhân vô thức đè thấp giọng, nhắc tiếp viên hàng không nhẹ nhàng một chút, đừng làm ồn đến cô.

Tiếp viên hàng không hiểu ra, mỉm cười, nhẹ nhàng đặt nước vào giữa tay ghế, còn ngưỡng mộ nói một câu: “Anh tốt với bạn gái thật đấy!”.
Bạn gái?
Cấp trên đại nhân liếc sang Hứa Tịnh Nhi đã nghiêng đầu chìm vào giấc ngủ, khăn bịt mắt đã che mất nửa gương mặt cô, chỉ lộ ra miệng và chiếc cằm xinh xắn.
Da dẻ cô rất trắng, hơn nữa còn là mặt mộc sạch sẽ, nhưng không thể soi ra được chút tì vết nào.
Anh ta và Hứa Tịnh Nhi quen biết nhau đã lâu, nhưng cũng chỉ gặp nhau vài lần. Anh ta chưa bao giờ nhìn kỹ xem cô trông như thế nào, bây giờ nhìn lại phát hiện… cô rất xinh đẹp, còn cho người ta cảm giác rất thoải mái.
Cũng khó trách một đứa con cưng của trời như Cố Khiết Thần lại vì cô như vậy.
Cấp trên đại nhân ngắm một hồi mới thu hồi tầm nhìn, khóe miệng nhếch lên nụ cười mang hàm ý sâu xa.

Mười tiếng sau, máy bay hạ cánh.
Hứa Tịnh Nhi và cấp trên đại nhân kéo valy đi từ bên trong ra, không ngờ vừa mới ra khỏi cổng sân bay đã nhìn thấy Cố Khiết Thần và… Tả Tư đi từ cổng khác ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.