Trong khi cô thất thần, một cái chén rơi khỏi tay cô vào bể nước, nghe cốp một tiếng, cô hoảng hốt bừng tỉnh.
Hứa Tịnh Nhi thấy mình rửa cả nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa rửa xong bát đĩa, không khỏi cong môi cười tự giễu.
Cô lấy lại tinh thần, xua đi những hình ảnh lộn xộn trong đầu, nghiêm túc rửa xong chén đũa thật nhanh, đặt vào tủ khử khuẩn, ấn nút khử khuẩn.
Hứa Tịnh Nhi cởi tạp dề ra, quay lại phòng khách, ngồi trên ghế sofa, tiện tay nhặt gối ôm ở bên cạnh lên ôm vào lòng.
Trong căn hộ rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến đầu óc người ta bất giác hiện lên một vài hình ảnh hư ảo, bất kể có xua thế nào cũng không xua tan được.
Ba năm trước, cô đã sống như thế nào?
Ồ, cô làm việc chính rồi làm bán thời gian cả ngày lẫn đêm không ngừng nghỉ, luôn để mình ở trong trạng thái bận rộn, đương nhiên không có thời gian rỗi để nghĩ tới Cố Khiết Thần.
Hứa Tịnh Nhi lại đứng dậy, đi vào phòng làm việc, ngồi trước bàn làm việc, mở máy tính xách tay của mình ra.
Lúc trước, vì cô bị bệnh nên vẫn chưa viết xong bài phỏng vấn Trần tổng. Cô định viết tiếp, nhưng vừa mở văn bản ra, gõ được vài chữ, những lời mà Trần tổng nói với cô lập tức xuất hiện trong đầu cô.
Đúng thật là… làm thế nào cũng không tránh được.
Hứa Tịnh Nhi buồn bực đóng sập máy tính lại, xoa xoa mi mày mệt mỏi. Cô lại bắt đầu có cảm giác đau đầu như khi ở chung cư trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-lai-phat-dien-roi/338259/chuong-611.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.