ấp trên đại nhân không trả lời ngay, mà bình tĩnh “hử?” một tiếng, nói: “Có chuyện gì sao?”. “Thực ra cũng không có gì…”, Hứa Tịnh Nhi hít nhẹ một hơi, sau khi hoàn toàn bình tĩnh, giọng nói cũng trở nên tự nhiên hơn: “Từ trước đến nay, anh rất quan tâm tôi, còn giúp đỡ tôi rất nhiều lần. Tôi biết anh rất ít khi lộ mặt, nhưng nếu có thể, liệu tôi có thể mời anh ăn một bữa cơm để cảm ơn không?”.
Cô vẫn luôn ghi nhớ ân tình của cấp trên đại nhân, còn thầm nhủ sau này có cơ hội, nhất định phải mời anh ta ăn cơm. Vậy nên lúc này, dù thế nào cô vẫn phải nhắc đến.
Nghe cô nói xong, đầu bên kia điện thoại im lặng.
Hứa Tịnh Nhi chờ mười mấy giây, vội vàng nói: “Đương nhiên, nếu anh không tiện gặp mặt, thì… thì tôi cảm ơn anh qua điện thoại. Sau này tôi sẽ chạy tin nhiều hơn, dùng hết khả năng để báo đáp anh”.
“Cũng không phải”, hình như cấp trên đại nhân đang cân nhắc câu chữ, cuối cùng mềm lòng: “Nếu cô đã muốn mời tôi đi ăn, thì đương nhiên phải cho cô cơ hội này rồi”.
Hứa Tịnh Nhi không khỏi mỉm cười: “Vậy anh muốn ăn gì? Có thích nhà hàng nào không? Không cần khách sáo với tôi”.
Cấp trên đại nhân nghĩ một lát, nói: “Cô biết nấu cơm không?”.
Khụ… chắc không phải muốn bảo cô nấu đấy chứ?
Hứa Tịnh Nhi thật thà đáp: “Biết thì có biết… nhưng tôi chỉ biết nấu mấy món gia đình đơn giản thôi…”
Cô còn chưa nói xong, cấp trên đại nhân đã ngắt lời: “Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-lai-phat-dien-roi/338255/chuong-607.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.