Cô mở mắt không ra, chỉ mò tìm điện thoại theo bản năng, dường như đã bắt máy, lại giống như chưa bắt máy, dường như mình đã nói chuyện, lại giống như chẳng nói. Sau đó, mọi thứ trở về yên tĩnh, cô lại rơi vào bóng tối lần nữa.
Không biết ngủ bao lâu, lúc Hứa Tịnh Nhi tỉnh lại lần nữa, ngoài trời đã sáng.
Ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, mang theo sự ấm áp. Hứa Tịnh Nhi ngây người nhìn chằm chằm trần nhà, một lúc lâu sau ý thức mới dần dần quay về.
Sau đó cô phát hiện trên trán mình đắp một chiếc khăn lông.
Hứa Tịnh Nhi lấy xuống, nhìn chiếc khăn lông, ánh mắt ngẩn ngơ… Cô ở một mình, trước khi ngủ mê không hề đắp khăn lông lên trán, vậy cái này ở đâu ra?
Chẳng lẽ trong lúc ngủ mơ màng, cô tự chạy đi lấy đắp, nhưng cô không nhớ được?
Tuy nhiên, khả năng này không quá lớn. Dù gì cô cũng bệnh liệt giường, nếu rời khỏi giường, không có đủ ý thức chống đỡ thì đi mấy bước là ngã rồi, sao có thể chống đỡ đến tận phòng tắm, rồi quay trở về chứ?
Nếu không phải tự cô làm, vậy thì ai đã vào phòng?
Phản ứng đầu tiên của cô là chủ nhà, có lẽ là bà chủ đã qua đây tìm cô, thấy cô bị bệnh nên tiện thể chăm sóc cho cô?
Đợi đã… không đúng!
Từ khi cô về đây, bà chủ đã trả chìa khóa chung cư cho cô, bà chủ không có chìa khóa cũng không thể tự vào đây.
Không phải bà chủ, vậy là trộm?
Nhưng có tên trộm nào lại vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-lai-phat-dien-roi/338253/chuong-605.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.