Thấy Tô Tử Thiến nói rằng Khiết Thần không có chút tình cảm nào với cô ta. Nếu là trước đây thì chắc chắn Hứa Tịnh Nhi sẽ không tin. Còn bây giờ thì cô tin những gì cô ta nói là thật.
Có vẻ như Khiết Thần chưa từng có tình cảm với bất kỳ người phụ nữ nào. Bất luận là Tô Tử Thiến, Vân Nhu hay là cô.
Vậy nên khi nghe cô ta nói giới hạn của Khiết Thần là mình thì Hứa Tịnh Nhi chỉ cảm thấy nực cười. Hóa ra ảo giác không chỉ mình cô có mà ngay cả Tô Tử Thiến cũng có.
Hứa Tịnh Nhi nhếch miệng, đi vào nhà bếp rót một cốc nước. Cô cầm cốc nước ra, vừa uống vừa tiếp tục đọc.
“Tôi vốn nghĩ một khi tôi đã không có được Khiết Thần thì tôi cũng sẽ không để cho người khác có được. Nhất là cô. Cô là người tôi ghét nhất. Thế nhưng…Dù chúng ta ghét nhau như vậy nhưng lúc tôi có chuyện lại chỉ có thể cầu xin cô giúp đỡ. Khi đó tôi cũng chỉ thử gọi mà thôi, không ngờ cô lại đồng ý giúp tôi thật. Dù đối với cô có thể nó chẳng là gì nhưng đối với tôi nó là ơn cứu mạng.
“Tất cả mọi người đều bỏ tôi, cả thế giới quay lưng lại với tôi. Vậy mà cô lại đưa tay ra giúp đỡ. Có thể cô không thể hiểu được cảm xúc của tôi nhưng cô chính là người đã cứu mạng tôi. Một người nữa là Khiết Thần”.
Lần đầu tiên Hứa Tịnh Nhi phát hiện ra Tô Tử Thiến có tài viết văn như vậy. Trong ấn tượng của cô, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-lai-phat-dien-roi/338242/chuong-594.html