Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.
Cô còn chưa nghĩ xong nên tìm Tô Tử Thiến như thế nào, cô ta đã chủ động liên hệ với cô.
Trong mắt Hứa Tịnh Nhi lóe lên ánh nhìn sâu xa, sau đó cô nói với Kiều Sở ở đầu dây bên kia: “Tôi phải nhận cuộc gọi, anh cứ cúp trước đi, đợi lát nữa tôi sẽ gọi lại cho anh”.
Kiều Sở đáp lại một tiếng rồi cúp máy, sau đó Hứa Tịnh Nhi nghe máy của Tô Tử Thiến.
Cô đặt điện thoại bên tai, nhẹ giọng “alo” một tiếng.
“Là Hứa Tịnh Nhi phải không?”.
Giọng nói của Tô Tử Thiến hơi căng thẳng, nghe kỹ thậm chí còn có cả âm run rẩy, khác một trời một vực với giọng điệu vô cùng tự đắc, kiêu căng ngạo mạn ở trước mặt cô trước kia.
Hứa Tịnh Nhi bình thản đáp: “Là tôi”.
Bên kia nuốt nước bọt vài lần, vội vàng nói rõ thân phận: “Tôi là Tô Tử Thiến”.
“Tôi biết”.
Lúc vừa về nước, cô từng phỏng vấn cô ta, số điện thoại luôn lưu trong máy, không xóa đi.
Dừng một lúc, cô lười nhác hỏi: “Có chuyện gì sao?”.
Dù cô đã có thể đoán ra Tô Tử Thiến gọi cho cô vào giờ phút này là vì rắc rối mà cô ta đang gặp phải.
Quả nhiên, Tô Tử Thiến nói: “Chắc cô đọc thấy báo đăng hôm nay rồi chứ? Người không phải do tôi giết, tôi vô tội, nhưng cảnh sát không tin tôi. Bọn họ nói đã nắm được chứng cứ, muốn bắt tạm giam tôi. Tôi thực sự không còn cách nào, muốn nhờ cô giúp đỡ!”.
Hứa Tịnh Nhi khẽ ha một tiếng, nhíu mày, hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-lai-phat-dien-roi/338235/chuong-587.html