Cố Hùng có “Thượng Phương bảo kiếm” mà tiên sinh tặng cho, bây giờ có thể nói là vênh váo hết chỗ nói, dáng vẻ tự đắc, ngay cả Cố Khiết Thần ông ta còn không coi ra gì, huống hồ là một trợ lý nhỏ bé.
“Cố Khiết Thần, sao nào? Cậu vẫn chưa nói với con chó của cậu là phải ăn nói khách sáo với tôi sao?”.
Trước kia, dù Cố Hùng có bất mãn với Cố Khiết Thần đến đâu, thì ngoài mặt vẫn phải duy trì tình thân, gọi anh là “Khiết Thần”. Bây giờ ông ta gọi thẳng cả tên lẫn họ của anh, thậm chí còn nói như vậy, trợ lý Lâm nổi giận đùng đùng: “Ông…”
Cố Khiết Thần giơ tay, ngăn trợ lý Lâm tiếp tục tranh cãi. Anh nhếch môi, nhưng đáy mắt không có ý cười nào, cất bước đi tới.
Cố Hùng gác luôn hai chân lên bàn, hất cằm càng ngạo mạn hơn: “Cố Khiết Thần, không ngờ cậu cũng có ngày hôm nay, tôi sẽ cho cậu nếm mùi từ thiên đường xuống… A…”
Ông ta còn chưa nói xong, Cố Khiết Thần đã vòng qua bàn làm việc tới trước mặt ông ta, giơ chân lên đá vào chiếc ghế không chút khách sáo. Bánh xe dưới ghế bị sức đạp của anh làm cho trôi về phía sau, Cố Hùng không ngồi vững, nặng nề ngã ngửa ra sau, sau đó phần eo phát ra một tiếng rắc, cứ như bị gãy xương, khiến ông ta đau đến mức đổ mồ hôi lạnh, kêu đau oai oái.
Chiếc giày da sáng loáng của Cố Khiết Thần đạp về phía trước, mắt thấy sắp đạp vào mặt Cố Hùng, ông ta nhịn đau, cố gắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-lai-phat-dien-roi/338191/chuong-543.html