Chương trước
Chương sau

Trợ lý Lâm đã lái xe đến cửa, đang chờ bọn họ.
Cố Khiết Thần nắm tay Hứa Tịnh Nhi, đi về phía chiếc xe, Hứa Tịnh Nhi không động đậy, còn giật anh lại. Người đàn ông ngoảnh lại, nhìn vào đôi mắt đen láy của cô: “Sao thế?”.
Hứa Tịnh Nhi chớp mắt, hơi nghiêng đầu, khẽ nói: “Hôm nay trăng đẹp quá, em không muốn về nhà sớm như vậy, hay là… chúng ta đi dạo một lát đi”.
Làm việc phải biết nắm bắt thời cơ, hiếm khi cô tràn đầy tự tin như lúc này, cô phải nhân cơ hội hỏi những điều nghi vấn trong lòng.
Cố Khiết Thần nhất thời không nói gì.
Hai tay Hứa Tịnh Nhi vội vàng nắm chặt tay anh, khẽ lắc, giọng nói nũng nịu: “Chỉ đi một lát thôi, cũng coi như vận động nhẹ nhàng, có lợi cho vết thương phục hồi. Anh đồng ý đi mà, đi mà, đi mà”.
Cố Khiết Thần nhìn cô chằm chằm mấy giây, ánh mắt đầy yêu chiều, gật đầu: “Hai mươi phút”.
“Ok!”.
Hai người đi dọc theo con đường về phía trước, trợ lý Lâm chỉ đành lái xe, chầm chậm đi theo phía sau, nhìn bọn họ tình chàng ý thiếp, bóng lồng thành đôi, lại càng khiến anh ta cảm thấy cô đơn lạnh lẽo.
Tại sao rõ ràng là câu chuyện của ba người, mà anh ta lại không xứng được có tên?
Dưới ánh đèn đường, hai cái bóng một cao một thấp của Cố Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi dựa vào nhau mà đi. Hứa Tịnh Nhi nhìn hai chiếc bóng đen nghiêng nghiêng phía trước, trong lòng tràn ngập ngọt ngào.
Đi dạo phố là chuyện mà cặp tình nhân nào cũng làm, nhưng cô và Cố Khiết Thần thì chưa từng. Đây là lần đầu tiên cô và Cố Khiết Thần nắm tay nhau đi trên đường như vậy.
Có lẽ là do Cố Khiết Thần quá đẹp trai, rất nhiều người đi qua đều liếc mắt nhìn, cô thậm chí còn nhìn thấy không ít cô gái lén giơ điện thoại lên chụp ảnh anh.
Hứa Tịnh Nhi thấy thế, không khỏi nhỏ giọng mắng: “Hồng nhan họa thủy!”.
Nếu ở thời cổ đại, thì Cố Khiết Thần chắc chắn thuộc cấp yêu phi hại nước hại dân cỡ Đát Kỷ, có thể lật đổ vương triều.
Cố Khiết Thần không nghe rõ, liếc mắt nhìn cô, hỏi: “Em nói gì cơ?”.
Cô nào dám nói, lắc đầu liên tục: “Em có nói gì đâu”.
Nhìn ánh mắt gian xảo của cô gái, tuy biết cô nói dối nhưng Cố Khiết Thần cũng không muốn vạch trần. Anh mỉm cười, chỉ nói: “Em mệt chưa? Mệt rồi thì chúng ta về thôi”.
“Chưa, em chưa mệt”, Hứa Tịnh Nhi lắc đầu không chút suy nghĩ.
Cô còn chưa nói vào chuyện chính, sao có thể về lúc này chứ?
Nhưng lúc này không khí đã đúng ý cô rồi, cơ hội ngay trước mắt, kiểu gì cô cũng phải nắm được cơ hội này.
Đúng lúc cô nhìn thấy 100m phía trước có một công viên nhỏ, lúc này cũng không còn sớm, nên không còn mấy người, đêm khuya thanh vắng, là nơi thích hợp để nói chuyện.
Cô giơ tay chỉ về phía trước: “Khiết Thần, chúng ta vào công viên kia đi dạo một lát rồi về”.
Cố Khiết Thần đương nhiên là chiều theo: “Được”.
Gió đêm vẫn có chút lạnh, bây giờ Hứa Tịnh Nhi không còn chịu được lạnh như trước, cả người co rúm lại. Cố Khiết Thần thấy thế thì nhíu mày, sau đó giơ tay ra kéo cô vào lòng.
Hứa Tịnh Nhi cũng không khách sáo, dựa vào người anh, sau đó ngẩng đầu lên, lấy hết dũng khí, nói: “Khiết Thần, em có chuyện muốn hỏi anh”.
Cố Khiết Thần cúi xuống nhìn cô: “Chuyện gì?”.
“Có phải anh…”
Mới nói được ba chữ thì điện thoại của Cố Khiết Thần bất ngờ đổ chuông, ngắt lời cô.
Cố Khiết Thần lấy điện thoại ra xem, thấy là bên nhà tổ gọi tới, liền nghe máy luôn. Vừa nghe thấy bên kia nói, anh liền lập tức biến sắc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.