Biết là anh vì lo lắng cho cô mới tức giận, đôi mắt đen láy của Hứa Tịnh Nhi đảo mấy vòng, thuận theo lời anh nói: “Được thôi, em cũng muốn làm cô bé ngón tay cái của anh, ngày nào cũng theo anh đi ăn chơi nhảy múa, không cần phải làm gì, sướng biết bao nhiêu”.
Giọng nói của anh vang lên trên đầu cô: “Vậy cứ thế đi”.
“Ừ, cứ thế đi”, Hứa Tịnh Nhi gật mạnh đầu.
Nếu cô đã muốn nịnh anh thì anh cũng không còn sức phản kháng, huống hồ anh cũng không hề tức giận.
Cố Khiết Thần đẩy nhẹ cô ra, cúi xuống, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, hơi nhíu mày: “Vết thương còn đau không?”.
Vừa nãy thấy cô đang lấy lời khai, anh đã đến văn phòng của bác sĩ điều trị chính để hỏi về tình hình vết thương của cô, không có gì nghiêm trọng, chỉ là mất máu quá nhiều dẫn đến cơ thể suy nhược.
Tuy bác sĩ đã nói vậy, nhưng anh vẫn lo cô sẽ khó chịu, đau đớn.
Nếu nói thật thì thực ra vết thương vẫn rất đau, dù sao cũng là cơ thể bằng xương bằng thịt, bị chém mấy nhát dao, lại chảy nhiều máu như vậy, nhưng Hứa Tịnh Nhi vẫn lắc đầu, nói: “Hết đau rồi”.
Cô không đành lòng nhìn anh nhíu mày, không đành lòng nhìn anh lo lắng nữa.
Cố Khiết Thần nhìn cô chằm chằm, đáy mắt dao động, giọng nói cũng trầm xuống: “Nói thật”.
“…”, Hứa Tịnh Nhi khẽ cắn môi dưới, ra vẻ đáng thương nhìn anh: “Được rồi, hơi đau một chút, chỉ một chút xíu thôi, thật đấy”.
Cố Khiết Thần không nói gì, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-lai-phat-dien-roi/338158/chuong-510.html