Ánh sáng trắng xóa, dường như sắp hút người ta vào trong đó. Hứa Tịnh Nhi không tự chủ đi về phía trước, bước một chân vào trong đó. Khi sắp bước nốt chân kia vào, sau lưng lại vang lên giọng trầm ấm vội vã của anh.
“Hứa Tịnh Nhi!”.
Hứa Tịnh Nhi bỗng nhiên khựng lại, quay đầu.
Bóng người quen thuộc đập vào mắt cô, anh đứng trong bóng tối, gương mặt vô cùng tuấn tú không tì vết, đôi mắt sâu sắc dừng trên mặt cô, nói: “Hứa Tịnh Nhi, qua đây”.
Qua đó sao? Bên đó là bóng tối nuốt chửng người ta…
Hứa Tịnh Nhi có chút do dự.
Tuy nhiên, cơ thể cô đã ra quyết định trước khi cô kịp suy nghĩ. Cô rụt lại bàn chân đã bước ra, xoay mũi chân, không hề do dự đi về phía Cố Khiết Thần.
Dù là ở đâu lúc nào, bất kể quanh người anh là bóng tối hay ánh sáng, cô cũng không hề có sức kháng cự.
Dù chỉ là một câu nói của anh cũng là nơi tim cô hướng về.
Hứa Tịnh Nhi đi tới trước mặt Cố Khiết Thần. Anh vươn tay về phía cô, cô ngẩng đầu cười với anh, tay đặt lên tay anh.
Khi hai bàn tay tiếp xúc nhau, cả người Hứa Tịnh Nhi run lên, lông mi dài khẽ động đậy, bỗng mở mắt ra.
Ánh sáng chói mắt khiến cô không khỏi nheo mắt, thích nghi khoảng nửa phút, cô mới mở mắt ra lại. Đập vào mắt là trần nhà trắng xóa, mũi nghe thấy mùi nước khử khuẩn đặc trưng của bệnh viện.
Hứa Tịnh Nhi chớp mắt, ký ức dần dần quay lại, sau đó sắc mặt cô lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-lai-phat-dien-roi/338155/chuong-507.html