Chương trước
Chương sau

Cố Khiết Thần nhếch môi: “Vốn dĩ không có vấn đề gì, nhưng… sao lại khéo thế nhỉ, thời gian cô mua thêm bảo hiểm lại chính là buổi tối trước hôm bị bắt cóc? Cứ như là… cô đã đoán trước được tay của cô sẽ bị thương nặng! Tôi có lý do để tin rằng, cô mua thêm bảo hiểm vào thời điểm này không phải là trùng hợp”.
Vẻ mặt Vân Nhu có chút mất bình tĩnh.
Không chờ cô ta trả lời, luật sư Tiền đã đứng lên nói: “Phản đối, phản đối luật sư của bị cáo đưa ra suy đoán vô căn cứ như vậy”.
Cố Khiết Thần giải thích: “Kính thưa quý tòa, suy đoán này của tôi cực kỳ hợp lý. Nguyên cáo đã mua bảo hiểm cho tay mình từ lâu, cô ấy muốn mua thêm cũng không có gì đáng trách, nếu là bất cứ thời điểm nào khác tôi cũng sẽ không nghi ngờ, nhưng đây lại đúng vào buổi tối trước ngày bị bắt cóc. Hơn nữa tôi đã điều tra danh sách cuộc gọi của cô ấy, lúc đó đã là hơn 11 giờ đêm. Không phải là giờ hành chính đi làm, nhưng cô ấy lại yêu cầu mua thêm gấp”.
“Nếu đúng là nhất thời nhớ ra như cô ấy nói, vậy thì cô ấy có thể chờ đến sáng mai, gọi điện thoại yêu cầu mua thêm vào giờ hành chính mà. Việc này hợp lý hơn là đột ngột yêu cầu vào nửa đêm chứ nhỉ?”.
Quan tòa nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng đồng ý với lời nói của Cố Khiết Thần, nói: “Phản đối vô hiệu, mời nguyên cáo đưa ra câu trả lời”.
Đôi lông mi dài của Vân Nhu không ngừng run rẩy, ánh mắt lóe lên tia sáng, có vẻ nhất thời không tìm được lý do gì để trả lời, cứ im lặng không nói gì.
Quan tòa lại lên tiếng: “Nguyên cáo, mời cô trả lời”.
Vân Nhu nhắm mắt, biết không thể từ chối trả lời, chỉ đành nói: “Tôi… tôi là người hay sốt ruột, đã nghĩ đến việc gì là phải làm ngay, nên đêm hôm khuya khoắt cũng gọi điện thoại cho đại lý bảo hiểm của tôi. Hai chúng tôi có quen nhau, nên tôi cũng không để ý có phải là giờ hành chính hay không”.
Cố Khiết Thần bật cười: “Thế nên, cô vẫn nhất quyết rằng đây chỉ là quyết định tạm thời phải không?”.
“Phải”.
“Quyết định đưa ra trong lúc vội vàng, nhưng lần này cô mua thêm bảo hiểm với số tiền rất cao. Cũng tức là, nếu lần này tay cô bị tàn phế, cô sẽ nhờ đó mà nhận được khoản tiền bồi thường rất lớn”.
Ánh mắt Cố Khiết Thần ngập tràn chế giễu, bảo người trình lên hợp đồng bảo hiểm của Vân Nhu, chiếu lên màn hình. Khi tất cả mọi người có mặt ở đây nhìn thấy số tiền bồi thường, ai nấy đều há hốc miệng.
Sắc mặt Vân Nhu lập tức trở nên vô cùng khó coi.
“Kính thưa quý tòa, nguyên cáo vẫn luôn nhấn mạnh tay của cô ấy bị đương sự của tôi đâm tàn phế, sự nghiệp và cuộc sống sau này của cô ấy sẽ trở nên mù mịt. Nhưng từ hợp đồng bảo hiểm này của cô ấy có thể thấy, cho dù sau này cô ấy không thể đánh đàn, thậm chí không cần làm gì, thì số tiền bồi thường kếch sù này vẫn đủ để cô ấy sống cả đời vinh hoa phú quý”.
Trước đó luật sư Tiền đánh vào tình cảm, khiến tất cả mọi người đều động lòng, nhưng giờ phút này, sự động lòng bỗng chốc biến thành trò cười.
Vân Nhu đã sớm chuẩn bị đường lui, hơn nữa đường lui này rất có khả năng… là cô ta đã lên kế hoạch chu toàn từ trước…
Cô ta đã biến lòng đồng tình của mọi người thành vũ khí để công kích Hứa Tịnh Nhi sao?
Chờ mọi người tiêu hóa xong thông tin này, Cố Khiết Thần mới không nhanh không chậm nói tiếp: “Rốt cuộc hợp đồng bảo hiểm mua thêm này của cô là trùng hợp, hay là kế hoạch từ trước, thì tôi tạm thời chưa rõ, nhưng có một chuyện tôi lại biết rất rõ”.
Còn chứng cứ nữa sao?
Luật sư Tiền gần như không ngẩng đầu lên nổi, không còn sức lực biện hộ nữa.
Bởi vì đến giờ phút này, gần như đã không còn cơ hội để gán tội cho Hứa Tịnh Nhi nữa, vậy mà Cố Khiết Thần vẫn muốn tiếp tục…
Lẽ nào mục đích của cậu ta không chỉ là giúp Hứa Tịnh Nhi thoát tội, mà còn muốn Vân Nhu… trả giá nữa sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.