Chương trước
Chương sau
gia vào vụ bắt cóc này hay cũng đơn thuần là bị bắt đi, thì khi cô ta tỉnh lại, tay chân cũng không bị trói. Trong tình huống tỉnh táo và có thể hoạt động bình thường, thấy đương sự của tôi tay chân bị trói, hành động bất tiện, cô ta không lựa chọn cứu đương sự của tôi, mà nhân cơ hội này, dùng dao đâm cô ấy bị thương, hành động này có thể nói là vô cùng độc ác và dã man”.
Luật sư Tiền phát lại đoạn video Vân Nhu và Hứa Tịnh Nhi tranh chấp nhau trong nhà kho mà trước đó cô đã xem ở đồn cảnh sát, Vân Nhu tâm trạng vô cùng kích động, nói với Hứa Tịnh Nhi một tràng dài, nhưng cô chỉ lạnh lùng nhìn cô ta.
Luật sư Tiền: “Theo khẩu cung của đương sự tôi, sau khi cô ấy tỉnh lại nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi, tưởng là Hứa Tịnh Nhi bắt cóc mình nên rất kinh ngạc và tức giận, vì vậy mới không suy nghĩ mà nói ra những lời kích thích cô ta. Thế là Hứa Tịnh Nhi liền lấy dao đâm vào tay cô ấy để trả thù!”.
Ông ta nhấn mạnh hai từ kích thích và trả thù.
Ý đồ của ông ta rất rõ ràng, phụ nữ đánh ghen tranh chấp là dễ đánh mất lý trí và làm những hành vi mất khống chế nhất. Hứa Tịnh Nhi gây ra chuyện đó là việc quá bình thường.
Quan tòa ghi lại quan điểm của ông ta, cũng gật đầu tỏ vẻ đồng tình, sau đó nhìn Cố Khiết Thần nói: “Luật sư bên bị cáo trình bày đi”.
Cố Khiết Thần đứng dậy, mím môi, lần này anh không vội vàng phản bác những lời lên án của luật sư Tiền, mà bình thản nói: “Kính thưa quý tòa, tôi muốn gọi một nhân chứng chuyên gia”.
Nhân chứng chuyên gia? Vụ án này còn cần chuyên gia gì chứ?
Cố Khiết Thần đang cố ra vẻ huyền bí, hay là lại có chiêu mới khiến mọi người bất ngờ đây?
Mọi người lại hồi hộp thấp thỏm, bất kể kết quả là thua hay thắng, thì xem việc so chiêu này quả thực khiến người xem nhiệt huyết dâng trào, vô cùng mong đợi.
Quan tòa gật đầu: “Đồng ý”.
Một người đàn ông trung niên ngồi vào ghế nhân chứng, tướng mạo nho nhã, đeo kính, trông rất thư sinh, dáng vẻ đầy học thức.
Sau đó, trong số những người đến dự thính có người nhận ra ông ta, nhỏ giọng kêu lên kinh ngạc: “Người này chẳng phải là… chẳng phải là bác sĩ Hà, nhà bào chế thuốc thiên tài của giới y học sao? Trời ạ… ông ấy chỉ tập trung vào nghiên cứu, về cơ bản chỉ ở viện nghiên cứu của ông ấy, không ai mời nổi, vậy mà bây giờ lại chịu ra tòa làm chứng”.
Người bên cạnh phụ họa: “Đúng là có tiền thì muốn làm gì cũng được”.
Lại có người chặn họng: “Anh thì biết gì chứ? Đó là người mà cho dù có tiền cũng chưa chắc mời được đâu. Phải nói là nhà họ Cố có năng lực rất mạnh, hay nói cách khác là Cố tổng có năng lực nghịch thiên”.
Mạng lưới quan hệ như thế này… Thảo nào Hứa Tịnh Nhi và Vân Nhu lại đánh nhau vỡ đầu, ai mà chẳng muốn sở hữu người đàn ông như thế này chứ?
Cố Khiết Thần bước tới trước mặt bác sĩ Hà, bình thản nói: “Bác sĩ Hà, mời ông hãy tự giới thiệu bản thân trước đi”.
Bác sĩ Hà gật đầu, giới thiệu ngắn gọn thân phận của mình, cùng với lĩnh vực sở trường. Tuy chỉ là mấy câu ngắn ngủi nhưng cũng đủ khiến mọi người khâm phục.
Giới thiệu xong, Cố Khiết Thần vẫn không nói bất cứ lời phản bác nào liên quan đến Hứa Tịnh Nhi, mà hỏi về chuyên ngành của ông ấy: “Bác sĩ Hà, trong y học hiện giờ, có bao nhiêu loại thuốc thường dùng khiến thần kinh tê liệt, tay chân vô lực, thậm chí là mất cảm giác?”.
Bác sĩ Hà trả lời: “Loại thuốc như thế này có rất nhiều, cũng rất thường gặp, đa phần dùng để chữa bệnh, giảm đau đớn cho bệnh nhân. Hiệu quả rõ rệt nhất là hai loại có danh từ là X và L”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.