Chương trước
Chương sau

Tiếng hét đau đớn của Vân Nhu làm kinh động tất cả mọi người. Khi mọi người đưa mắt tới, thấy một tay của cô ta bị con dao đâm xuyên qua, máu tươi đầm đìa, ai nhìn cũng sợ.
Vân Nhu đau đến mức khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo, sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy. Vẻ mặt cô ta đau đớn nhìn Hứa Tịnh Nhi, tố cáo cô: “Hứa Tịnh Nhi, những lời tôi nói đều là sự thật, vậy mà cô muốn chặt tay của tôi, sau này tôi còn đánh đàn kiểu gì nữa…”
Hứa Tịnh Nhi ngây người nhìn con dao trong tay mình.
Dự cảm của cô đã đúng, chỉ là cô không ngờ Vân Nhu lại tàn nhẫn như vậy, thà hi sinh một bàn tay của mình cũng phải kéo cô vào địa ngục!
Vân Nhu bị điên rồi sao?
Máu toàn thân Hứa Tịnh Nhi như muốn đóng băng, nhiệt độ cả người nhanh chóng giảm xuống, thậm chí còn lạnh đến mức răng va vào nhau lập cập.
Trong lúc mọi người còn chưa kịp có phản ứng, chỉ có một bóng dáng xông tới nhanh như chớp.
Ngay sau đó, Hứa Tịnh Nhi cảm giác cơ thể mình được một vòng tay có chút lạnh lẽo nhưng đầy quen thuộc ôm lấy. Cảm thấy cơ thể cô lạnh như băng, anh càng siết chặt cánh tay, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô: “Tịnh Nhi, em đừng sợ”.
Hứa Tịnh Nhi chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đờ đẫn nhìn về phía người đàn ông, đúng lúc nhìn vào mắt anh, vẫn thâm trầm như trước, sâu không thấy đáy.
Đôi môi cô khô khốc, yết hầu cũng vì thiếu nước mà hơi đau đớn, nhưng cô vẫn cố gắng há miệng, cho dù khó khăn đến đâu, vẫn phải nói luôn với anh: “Khiết Thần, không phải là em làm, em không dùng dao đâm cô ta, em không…”
Cô còn chưa nói xong, giọng nói trầm thấp của người đàn ông đã vang lên: “Em không cần nói nữa, anh tin em”.
Anh tin em…
Lông mi Hứa Tịnh Nhi run rẩy, nước mắt không khống chế được mà tuôn ra.
Cố Khiết Thần từ trước đến giờ chưa bao giờ tin cô, nhưng lần nữa, giữa Vân Nhu và cô, anh lại lựa chọn tin cô.
Là thật sao? Anh ấy tin cô thật sao?
Dường như Cố Khiết Thần nhìn ra được suy nghĩ của cô, anh dùng đầu ngón tay lau nước mắt ở khóe mắt cô, trái tim đau đớn. Trước đây anh không tin tưởng cô đã để lại nỗi đau lớn đến mức nào cho cô, khiến cô sợ hãi đến mức… khoảnh khắc nhìn thấy anh đã phải lên tiếng giải thích chứ?
Cố Khiết Thần trước kia quả thực quá khốn nạn, không, là cực kỳ khốn nạn.
“Hứa Tịnh Nhi, anh tin em, anh tin em!”, anh mở miệng, bổ sung thêm hai câu liên tiếp, dường như đang tiêm liều thuốc an thần cho cô.
Hứa Tịnh Nhi nghe thấy thế, mỉm cười yếu ớt với anh, rồi dựa cơ thể nhềm nhũn vào lòng anh, để mặc anh chặn đám cảnh sát và phóng viên đang lao tới.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn, các phóng viên hăng hái xông lên, chĩa máy ảnh về phía Vân Nhu yếu đuối và thảm hại, chụp lia lịa, sợ bỏ qua cảnh tượng đặc sắc.
Có một hai cảnh sát bước tới chăm sóc Vân Nhu đang bị thương, những người còn lại phải duy trì trật tự, kéo dây cảnh giới, ngăn cản đám phóng viên.
Nhưng sao đám phóng viên có thể bỏ qua cảnh tượng này chứ? Họ chui vào chụp đủ kiểu, chụp xong Vân Nhu lại muốn chụp Hứa Tịnh Nhi, nhưng Hứa Tịnh Nhi chui vào lòng Cố Khiết Thần, lại thêm Từ Soái chặn ở đó, khuôn mặt lạnh lùng, rất có sức uy hiếp.
Nhưng hôm nay thế là đủ rồi.
Cô vợ mới cưới của Tổng giám đốc Cố Khiết Thần tập đoàn Cố Thị ghen ghét với tình cũ Vân Nhu, không tiếc bắt cóc, cố ý gây thương tích. Tin tức này đủ để gây chấn động rồi!
Xe cứu thương đến sau năm phút, Vân Nhu được khiêng lên xe, nhân viên cấp cứu hỏi: “Ai đi theo xe?”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.