Vân Nhu trò chuyện với những người giả cả một buổi chiều thì giờ mệt tới mức uể oải ngả người ra ghế. Cô ta nhắm mắt lại dưỡng thần, căn bản không có tâm trạng xem điện thoại.
Cô ta mấp máy môi, lạnh lùng nói: “Điện thoại của ai?”
Người trợ lý vội vàng giúp cô ta kiểm tra: “Là của Vinh Phương Hoa”.
Nghe thấy ba từ này, Vân Nhu khẽ mở mắt: “Đưa điện thoại cho tôi”.
Người trợ lý đặt điện thoại vào tay cô ta. Vân Nhu nhìn màn hình. Có tất cả mười lăm cuộc gọi nhỡ. Cô ta mơ hồ cảm nhận được điều gì đó bèn chau mày và gọi lại.
Vừa kết nối, có vẻ như Vinh Phương Hoa cũng không còn kiên nhẫn nữa, giọng nói đầy vẻ chế nhạo: “Vất vả cho cháu phải ở cùng đám người già đó đồi. Cháu có biết đã xảy ra chuyện gì rồi không? Cháu nói là muốn giành được vị trí nữ chủ của nhà họ Cố, kết quả lại đi làm những việc chẳng ra sao cả. Vân Nhu, nếu cháu không muốn và cũng không có bản lĩnh thì đừng nói hay như thế chứ?”
Vân Nhu bị lời nói của bà ta chọc tức tới mức đanh mắt. Nói cho cùng thì hai người cũng chỉ hợp tác, vậy mà giờ bà ta còn dùng giọng nói như chỉ đạo thế này là có thái độ gì đây?
Có điều, chừng nào bà ta còn có tác dụng thì Vân Nhu vẫn nhẫn lại được. Cô ta cười, giọng điệu vẫn dịu dàng: “Bác à, có chuyện gì mà khiến bác bốc hỏa thế?’
“Ông cụ vừa gọi điện thoại thông báo cho toàn bộ mọi người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-lai-phat-dien-roi/338056/chuong-408.html